
i của hắn, nhiệt độ của hắn, thanh âm thâm trầm chấn động của hắn ở trong không khí, tất cảtất cả khiến Linh Lung thất kinh nghĩ
muốn đẩy ra hắn, lại bị hắn một tay bắt được cổ tay.
"Hôn anh." Hắn ra lệnh, trong con ngươi ngọn lửa tịch quyển nóng bỏng làm Linh Lung hoảng sựo.
Hắn nói gì? Hắn mới vừa nói cái gì? Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn đột
nhiên nổi giận, hắn mới vừa rồi bảo cô hôn hắn? Cô cũng đẩy hắn sao?
Tại sao cô chỉ nghe trái tim của cô đập mãnh liệt!
"Hôn anh!" Hắn lắc cánh tay của cô, không biết từ đâu mà đến tức giận đã đạt đến điểm giới hạn.
"Không. . . . . ."
Linh Lung suy yếu cự tuyệt Thượng Quan Ngự Quân. Nhiệt liệt ham muốn khiến
lưỡi hắn không chút kiêng kỵ xâm nhập vào miệng của cô. Sự phẫn nộ của
hắn thiêu đốt toàn thân Linh Lung, kinh ngạc không có phát giác hắn ôm
qua hông của cô, một cái tay khác độc tài đở cô phơi bày lưng cầm cổ của cô, không để cho cô lùi bước.
Lý trí của Linh Lung bị Thượng
Quan Ngự Quân thiêu đốt hầu như không còn, cô muốn hắn! Không tự chủ
được vươn cánh tay vòng quanh lồng ngực của hắn, cô bắt đầu quấn quýt si mê đáp lại hắn, chỉ là một trong nháy mắt, khí lực toàn thân của cô
liền bị hắn rút đi . Đem mình trọng tâm giao cho hắn, cô ngửa cổ rên rỉ. Chợt hắn đưa tay ra, bá đạo ngăn chặn cô.
Trong phút chốc,
Thượng Quan Ngự Quân đột nhiên đẩy cô ra, mang theo kích tình thở gấp
run rẩy bên tai Linh Lung, còn cô lại ngã nhào ở trên mặt đất giá lạnh.
Chợt từ trong sự kích tình thanh tĩnh Linh Lung chỉ nhìn thấy vạt áo màu đen trước mặt mình chợt lóe, hắn rời đi.
Nước mắt xông lên hốc
mắt, cô cắn môi không để tiếng nấc nghẹn ngào thoát ra. Một cánh tay
kiên cường chống đỡ thân thể, cô cắn chặt răng không quay đầu lại nhìn
bóng lưng hắn rời đi. Đợi đến khi một tiếng "phanh" đóng cửa dưới đại
sảnh vang lên, cô mới sự chấp thuận khuất nhục nước mắt chảy ra ngoài.
Có lẽ cái hôn thô lỗ của hắn đã khiến trái tim cô thức tỉnh. Linh Lung
bi ai phát hiện, thật ra thì cô không hận hắn, trước đây thật lâu cũng
không hận hắn . . . . . .
Ở nơi xa trong đình viện, sắc mặt Dạ
Đồng mờ nhạt, cô cầm chìa khóa xe trong tay lặng lẽ run rẩy. Gió đêm
tiêu điều lạnh lẽo nâng tóc của cô, bao phủ khuôn mặt bi ai của cô.
Vì sao lại mất khống chế như thế?
Thượng Quan Ngự Quân đứng ở cửa sổ phòng làm việc trước nhìn mặt trời mọc, cả
đêm chưa ngủ đôi mắt thâm quầng nheo lại. Quay lưng lại, không nhìn tới
ánh nắng mới lên, hắn u ám ngồi ở trên ghế làm việc hồi lâu.
Tại sao hắn lại hôn cô? Tại sao lại đẩy ra cô? Tại sao sau đó chật vật chạy ra khỏi đại sảnh?
Trong đầu, tình cảm mãnh liệt không ngừng đánh thẳng vào lý trí của hắn khiến hắn tức giận. Thượng Quan Linh Lung,cô gái bình thường không nên để cho hắn chú ý mới đúng! Vậy mà. . . . . . Nhớ lại trong đầu Thượng Quan Ngự Quân, thân hắn để cô tự do, sau đó lại tự tay phong sát tự do của cô.
Cô một mực hỏi hắn nguyên nhân thực sự nhốt cô là gì, trên thực tế chính hắn cũng không biết. Trong đầu hắn lần thứ nhất không xác định được,
còn có cảm giác không an toàn.
Cửa phòng làm việc có tiếng gõ
vang lên, Thượng Quan Ngự Quân ngoài ý muốn liếc về hướng cửa, kinh ngạc nghĩ sớm như vậy người nào đã tới công ty.
"Vào đi."
Dạ Đồng từ từ đi vào, vẫn là bộ lễ phục đêm qua, nhìn ra được cả ngày và cả đêm hôm qua cô chưa có trở về.
"Em tới để chào tạm biệt." Thanh âm khàn khàn mang theo chut` tiêu điều, Dạ Đông nhìn nam nhân trước mắt, nói ra câu mà vốn cho là cả đời cũng sẽ
không nói.
"Tại sao." Giọng nói không có nghi vấn, Thượng Quan Ngự Quân đã sớm đoán được nguyên nhân, "Em đã nhìn thấy chuyện hôm qua?"
"Đúng vậy." Cho dù ở lúc này, Dạ Đồng vẫn ngẩng đầu thật cao, kiêu ngạo mà
đứng nghiêm ở nơi này, không chịu biểu hiện sự đau lòng cùng quẫn bách.
Điểm này cô cùng Linh Lung rất giống nhau. Kiên cường không thỏa hiệp. . . . . .
Đủ rồi! Thượng Quan Ngự Quân khiển trách việc mình đang thất thần.
"Nó không có nghĩa gì." Thanh âm hắn không hề dao động nói, giống như nụ hơn cùng Linh Lung ngày hôm qua chỉ là ngoài ý muốn.
Dạ Đồng không trả lời, chẳng qua là cúi đầu, trên mặt thoáng qua nét cười
"Cho dù là cái gì, hoặc không có nghĩa là gì, em đều phải rời đi."
Thượng Quan Ngự Quân điềm tĩnh nhìn cô một hồi lâu, "Ở lại tập đoàn Thượng Quan.
Anh phái em đi Châu Âu."
Dạ Đồng tìm không ra chút đắc ý ở câu nói này, hoàn toàn là sự sắp xếp
trên phương diện làm ăn, giống như hắn không biết nguyên nhân mình rời
đi.
Thật là một người đàn ông vô tình! Dạ Đồng chua xót cười, bất đắc dĩ như nhìn thấy hắn lãnh khốc cũng cười nhạo mình cuồng dại. Nhưng dù sao cô cũng là một nữ nhân thông minh, hiểu được rằng buông tha
chính là tốt nhất.
"Được, em muốn đi lập tức." Kết thúc tình yêu không có kết cục tốt, cô có thể lý trí nhìn nam nhân cao ngạo này lần nữa.
Thượng Quan Ngự Quân gõ những thứ gì đó ở trên máy tính, nói với cô: "Hai giờ
sau máy bay cất cánh, đến Paris tự nhiên sẽ có người tiếp đãi em."
Đã nhanh như vậy, Dạ Đồng liếc mắt nhìn trên tường. Mình sẽ không bao giờ
chờ đợi hắn mỗi ngày nữa, bắt đầu