
ng cô. Linh Lung không nhịn được đáy
lòng nghi ngờ, đi xuống giường, thân thể hư nhược miễn cưỡng đứng thẳng, cô từ từ ra khỏi phòng, vịn vào lan can, nhẹ nhàng đi xuống cầu thang
hình đinh ốc khắc hoa, bên phải phía trong đại sảnh vẫn có mờ mờ ngọn
đèn dầu, cô vừa định bước ra, một bóng hình từ khóe mắt cô thoáng qua.
Dạ Đồng?
Linh Lung bước chân thu trở lại, núp ở vách tường bên này cô có thể nghe được giọng nói của Dạ Đồng cùng Thượng Quan Ngự Quân.
"Tại sao không báo với anh một tiếng, đột nhiên trở lại?" Là giọng nói nghi ngờ của Thượng Quan Ngự Quân.
"Bởi vì muốn làm anh kinh ngạc." Giọng nói của Dạ Đồng nghe ra mang theo nụ cười, "Em trở lại là vì hôn lễ cuả chúng ta."
Đột nhiên chấn động, Linh Lung chỉ cảm thấy hai lỗ tai nổ vang, bọn họ vẫn
còn ở nói chuyện, cô lại không chút nào nghe vào. Kinh ngạc cùng thống
khổ bao vây lấy cô, đang lúc mờ mịt Linh Lung cứng ngắc di chuyển thân
thể lạnh như băng, rón rén trở lại phòng của mình.
Mà Thượng Quan Ngự Quân cùng Dạ Đồng không chút nào chú ý tới Linh Lung rời đi.
"Hôn lễ cuả chúng ta?" Thượng Quan Ngự Quân nheo mắt lại, "Em nói gì vậy?"
Dạ Đồng khẽ mỉm cười, tựa hồ mỉm cười quan sát vẻ mặt của hắn "Đúng! Em
muốn kết hôn, mà anh sẽ thay vị trí của cha em, đưa em đi lên thảm đỏ."
Khẩu khí trêu chọc của cô làm Thượng Quan Ngự Quân ngoài ý muốn nhìn
chằm chằm cô.
"Chú rể là?"
"Edward Lãng, là người em quen ở Pháp."
"Vì sao lại nghĩ đến anh?" Thượng Quan Ngự Quân không khỏi nghi vấn quan
sát Dạ Đồng, chỉ mấy tháng, ánh mắt của cô thay đổi hoàn toàn, là tên họ Lãng thay đổi cô sao?
"Bởi vì lúc ban đầu anh đã cho em một lý
do quan trọng." Cô ngắm nhìn hắn, trên mặt xa xôi nhớ lại, "Cũng chính
bởi vì một ít lý do, em mới có thể có hạnh phúc ngày hôm nay." Nói xong, cô cười một tiếng, "Như thế nào, đồng ý không?"
Thượng Quan Ngự
Quân cũng ngưng mắt nhìn cô, một hồi lâu mỉm cười gật đầu, "Được.Anh sẽ
đưa em đi vào giáo đường, đem em tự tay giao cho chồng của em"
"Cám ơn." Dạ Đồng vui mừng mỉm cười, sắc mặt lại đột nhiên nghiêm trọng,
"Anh nghe nói không? Tiểu Dã vượt ngục rồi, em lo lắng hắn sẽ tìm anh
báo thù, cho nên lần này trở về cũng là đặc biệt nhắc nhở anh."
"Oh? Hắn tới cũng sẽ không còn đường sống. . . . . ." Hắn quỷ quyệt cười một tiếng, trong con ngươi lạnh lẻo giống như ánh sao nhỏ nhoi lướt qua.
Ngồi ở trên giường, Linh Lung cứ thế nhìn
vách tường hồi lâu, "Hôn lễ" hai chữ này không ngừng ở bên tai cô quanh
quẩn. Hôn lễ của bọn hắn. . . . . .
Thì ra là, trong khoảng thời gian này cô tự mình đa tình, hắn chưa từng yêu cô!
Tiếng cười bi thương phát ra từ miệng cô, cô bi ai cười nhạo mình ngây thơ,
sao lại cho là Thượng Quan Ngự Quân sẽ. . . . . . Yêu mình?
Linh
Lung bất chợt thầy phẫn nộ với mình! Tại sao mình không đủ dũng khí! Tại sao không thể quyết định quên hắn, lần nữa đứng lên? Cô đột nhiên đứng
lên, nhìn gương mặt tiều tụy không trang điểm của cô trong gương, Linh
Lung kinh ngạc nhìn thấy gương mặt tiều tụy của mình. Gương mặt không hề mạnh mẽ, gương mặt không còn ý trí , cái này. . . . . . nữ nhân thê
thảm, lại là mình sao?
Linh Lung nắm thứ ở trên bàn hung hăng đập vào gương, "loảng xoảng" tiếng động vang lên trong màn đêm như tiếng sấm!
Linh Lung kinh hoảng nghe lầu dưới truyền đến tiếng bước chân dồn dập, cô
tại sao có thể để cho Thượng Quan Ngự Quân thấy dáng vẻ chật vật này của cô! Vẻ kiêu ngạo còn sót lại khiến Linh Lung cuống quít muốn chạy vội
tới cửa phòng khóa lại, vậy mà trong bóng tối cô không nhìn rõ, lại bị
thứ gì trật chân té, đột nhiên ngã xuống đất, cổ tay trồng không đột
nhiên sát miếng thủy tinh từ gương vỡ ra, máu nóng ấm bỗng nhiên tóe ra
từ cổ tay nhỏ yếu của cô, màu sắc đỏ tươi cô đẹp mắt .
Trời! Cô bị thương ở động mạch!
Lúc Thượng Quan Ngự Quân mở cửa ra, nhìn thấy Linh Lung ánh mắt không có
tiêu cự nhìn chằm chằm cánh tay, máu lan tràn quanh co trên làn da trắng nõn của cô, con mắt giật mình. Máu chảy xuôi ở trên thảm màu sáng, tha
thiết thấm vào một mảng. . . . . . Tim của hắn trong một giây như ngừng
đập.
"Em làm gì vậy?" Phục hồi tinh thần lại, Thượng Quan Ngự
Quân cơ hồ gan mật đều vỡ, hắn đột nhiên bắt được Linh Lung ngu ngốc,
bịt miệng vết thương trên cổ tay cô, nhưng máu vẫn tràn qua mu bàn tay
hắn chảy xuống. Thượng Quan Ngự Quân lo sợ không yên, chưa từng có lúc
nào hắn sợ hãi run rẩy toàn thân, "Gọi bác sĩ" Hắn kêu lên với Dạ Đồng
đứng ở đằng sau, "Mau gọi bác sĩ!"
Hắn xé một góc ga giường băng
tay của Linh Lung lại, hắn cơ hồ run rẩy mà đem Linh Lung ôm đến trên
giường. Nhìn khuôn mặt cô không có biểu hiện gì, hắn đem mặt mình chôn ở trong ngực của cô.
Bỗng nhiên, vấn đề hắn đã hỏi mình vô số lần đột nhiên ập vào lòng —— mình yêu cô sao?
Đáp án rất rõ ràng đã đặt ở trước mắt hắn, nhưng hắn lại hèn nhát. Cho là
mình cả đời cũng sẽ vô tình, nhưng ngay từ lần đầu tiên gặp cô cũng đã
thật sâu đem cô chôn dấu dưới tấm lòng; cho là có thể tự tay buông cô
ra, ai biết trong bốn năm, khao khát đối với cô càng ngày càng mãnh liệt hơn, khi lần nữa ở t