
ười khổ lắc đầu, nàng cũng thật biết cách tạt nước lạnh người khác! “Nha đầu già mồm cãi láo này!”, nói xong ôm nàng đi ra ngoài cửa. “Phu quân, chàng muốn đi đâu?”, Mèo Con ôm cổ hắn thật cẩn thận hỏi. “Nàng không phải bảo ta đi tắm sao?” Nhiếp Tuyên cúi đầu cười thực ôn nhu với nàng: “Hiện tại ta đi tắm !” “Nhưng mà thiếp đã tắm rồi !”. Mèo Con thật cẩn thận nói, nhìn thần tình ôn nhu tươi cười của hắn, đánh một cái rùng mình, nụ cười của hắn có phải phản cảm quá không? “Vậy giúp ta tắm!” “A…” “Nhị thẩm, thật vậy chăng? Ngài thật sự cho chúng con mượn Xuân Nha, Thu Thực sao?”. Thanh âm đại cô nương vui sướng làm cho Mèo Con rốt cục tin lời của Nhiếp Tuyên, nguyên bản các nàng cũng chỉ muốn mượn hai nha hoàn của nàng mà thôi, mà không phải muốn cho nàng đến dạy tú nương. “Đúng vậy!” Mèo Con gật gật đầu, dựa vào trên ghế mỹ nhân, thêu hoa văn trên giầy. Tùng Nương mới thêu một chút đã cảm thấy nhàm chán, tùy tay cầm một đóa sơn chi mà ngắm, Mèo Con nói: “Trên hoa sơn chi này còn có chất dịch của con sâu, người bảo nha hoàn rửa sạch rồi hãy chơi” Đại cô nương vừa may giầy, vừa oán giận nói: “Cái nha đầu này, thêu được bao lâu rồi? Đã cảm thấy chán, tương lai đi lấy chồng phải làm sao bây giờ?” Tùng Nương dựa vào Mèo Con nói: “Thẩm thẩm tốt, ngài giúp con thêu thùa chút đi, về sau hồi môn của con đều do người làm, như vậy con không cần phải thêu nữa !” Mèo Con vừa nghe không khỏi cười nói: “Tùng Nương thật thông minh!” “Thông minh cái gì?!”. Đại cô nương tức giận nói: “Nào có cô nương nào cả ngày chỉ lo chơi đùa, ngay cả cái khăn tay cũng không biết thêu !” Tùng Nương đô miệng nói: “Muội làm sao mà một cái khăn cũng không biết thêu chứ, muội chỉ là không muốn thêu mà thôi! Thêu nhiều thì mệt người ! Muội thêu đến mệt mỏi, cũng cần phải nghỉ ngơi một chút đi?” Đại cô nương cười lạnh nói: “À, phải không? Vậy khăn tay của mẫu thân chừng nào muội mới thêu xong? Muội cũng đã nghỉ ngơi được ba tháng rồi đúng không?” Mặt Tùng Nương đỏ lên, đang muốn mở miệng phản bác, lúc này Mèo Con chỉ vào một chỗ nói: “Hai người im lặng xem, có con bướm thật lớn kìa!” Đại cô nương cùng Tùng Nương nhìn theo ngón tay của Mèo Con, chỉ thấy một hàng cây lựu bên hồ có hai con bướm lớn bằng bàn tay nhỏ đang tung cánh bay. Tùng Nương thấy con bướm đẹp kia, không khỏi nhấc làn váy chạy đuổi theo, Mèo Con vội bảo nha hoàn bà tử hầu hạ đi theo Tùng Nương, cẩn thận không để nàng bị ngã xuống, lại bảo Thu Thực cầm một cái quạt tròn cho Tùng Nương. Nàng cùng đại cô nương đợi ở trong đình nghỉ mát, cười nhìn Tùng Nương bắt bướm, đại cô nương đột nhiên nhẹ giọng nói: “Nhị thẩm, mấy ngày này nên tránh bọn người tam thẩm một chút” Mèo Con bừng tỉnh, quay đầu lại cười với đại cô nương nói: “Ta thấy có cho nha đầu kia ba tháng, nàng cũng không thêu xong đôi giầy này, thôi thì để ta giúp nàng thêu vậy” Đại cô nương cười gật đầu: “Nha đầu kia nếu nghe xong lời này, nhất định sẽ vui vẻ đến nhảy dựng lên!” Nhiếp Triệt đứng ở cuối hành lang, nhìn về nhóm người đang cười nói trong đình nghỉ, hôm nay nàng mặc quần áo màu tím nhạt, váy thêu hình lá cây tinh tế, đang cúi đầu thêu hoa, đại tỷ cùng tam muội bên cạnh thỉnh thoảng cao giọng nói giỡn, hoặc khi thì đứng dậy cho cá ăn, chỉ có nàng nhã nhặn lịch sự ngồi thêu hoa, ngẫu nhiên ngẩng đầu, cũng chỉ là ngẩng một nửa. Đột nhiên nàng hơi hơi ngẩng đầu, khẽ nâng bàn tay trắng nõn, hướng về hắn thản nhiên cười. Nhiếp Triệt không khỏi nhìn ngây dại, cũng không biết qua bao lâu: “Triệt Nhi, ngươi đang làm gì?”. Thanh âm trầm thấp của Nhiếp Tuyên truyền đến: “Triệt Nhi? Triệt Nhi?” Nhiếp Triệt bị Nhiếp Tuyên gọi vài tiếng mới vừa rồ hoàn hồn, ngẩng đầu chống lại ánh mắt phê bình của nhị thúc, Nhiếp Triệt đầy ngập si niệm, nhất thời hóa thành một đoàn băng tuyết thẳng tắp buốt vào trong đầu hắn, khiến hắn giật mình, rùng mình một cái, hồi hộp gọi một tiếng: “Nhị thúc” “Ngươi ở đây làm gì?”. Nhiếp Tuyên nhìn đến chỗ xa, vừa lúc nhìn thấy Mèo Con cùng hai đứa cháu gái đang ở trong đình nghỉ mát thêu thùa may vá, thần sắc hắn không khỏi càng phát ra lãnh đạm vài phần. “Không có gì!”, Nhiếp Triệt bị thanh âm lãnh đạm của nhị thúc khiến cho hoảng sợ tới mức một cử động nhỏ cũng không dám: “Con…con chỉ là đang đọc sách mà thôi!” “Đọc sách?” Nhiếp Tuyên hơi hơi nhíu mi. “Đúng vậy! Đọc sách!” Nhiếp Triệt dùng sức gật đầu, vì bản thân tìm được một cái cớ mà cảm thấy may mắn. “Xem ra Triệt Nhi mấy ngày nay càng cố gắng dụng công”. Nhiếp Tuyên lại cười nói: “Nếu như vậy, một hồi đến thư phòng của ta, ta bảo người ta kiểm tra xem ngươi học hành ra sao rồi!” “Dạ!” Nhiếp Triệt vừa nghe không khỏi vẻ mặt đau khổ đáp ứng. Nhiếp Tuyên cũng không nhìn sắc mặt Nhiếp Triệt, sau khi phân phó hắn buổi chiều đến thư phòng, liền cất bước ly khai, sau khi đi qua một chỗ ngoặt, hắn dừng lại cước bộ, nói với Trừng Tâm: “Một lát bảo Viên tiên sinh kiểm tra hắn, nếu cảm thấy không được, bảo hắn chép hai mươi lần ‘Tứ thư’ cho ta” “Dạ!” Nhiếp Tuyên quay đầu lại nhìn hoa viên một cái, chần chờ một chút nói: “Một lát bảo Vãn Chiếu đến mời phu n