XtGem Forum catalog
Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải

Cuộc Sống Nhàn Nhã Ở Thiên Khải

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326830

Bình chọn: 9.00/10/683 lượt.

hân trở về trong viện, bên ngoài thời tiết nóng như vậy, đừng để nàng cảm thấy mệt. Nếu nàng nhàm chán, bảo bọn nha hoàn đi cùng nàng đến thư phòng” “Dạ!” Trừng Tâm cúi đầu đáp ứng sau đó rời đi. Nhiếp Tuyên quay đầu lại tiếp tục hướng viện Nhan thị đi đến: “Nhị gia”. Nha hoàn trong viện Nhan thị thấy Nhiếp Tuyên tiến vào, vội cùng chào hắn, giúp hắn nâng mành lên. Trong phòng, Nhan thị mới vừa niệm kinh Phật xong, đang nằm ở trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, trên người đắp một tấm thảm mỏng, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ sơn son chiếu vào, không khí tràn ngập mùi đàn hương, thời gian tựa hồ lập tức yên lặng. Nhìn thấy tình cảnh trước mắt này, trong lòng Nhiếp Tuyên không khỏi cảm thấy đau xót, nguyên bản lời nói đầy mình nhất thời tan thành mây khói, hắn lẳng lặng tiêu sái đến bên người Nhan thị. Ngôn mụ đang làm phẩm nhuộm móng tay, thấy Nhiếp Tuyên đến đây, vừa định đứng dậy hành lễ, liền bị Nhiếp Tuyên ngừng. Hắn tiếp nhận Ngôn mụ cái bát trong tay, lẳng lặng đảo chất nhuộm. Ngôn mụ thấy thế, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười, bảo hai thị nữ đem một chậu hoa nguyệt quế màu hồng đến, Ngôn mụ chọn từng nhánh cây, cắt xuống mười lá.Nhiếp Tuyên thấy mọi người chuẩn bị không kém, liền đứng dậy tránh ra, Ngôn mụ cầm lấy một bàn chải nhỏ, theo từ trong chén màu nhuộm, tô lên móng tay của Nhan thị, một bà tử khác vội vàng dung lá nguyệt quế bọc lên ngón tay của Nhan thị vừa được tô, Ngôn mụ dùng sợi tơ màu hồng cột lại. Nhiếp Tuyên hoảng hốt nhớ lại, trước kia mẹ tựa hồ cũng thường làm chuyện như vậy, mới trước đây hắn thường giúp mẹ trộn thuốc nhuộm, mẹ luôn mỉm cười nhìn hắn đem thuốc nhuộm dính đầy lên mặt và cổ, lúc đó tóc mẹ còn màu đen, hiện tại thì đã sắp bạc hết rồi… “Đông Ca, con đến từ lúc nào? Làm sao lại không lên tiếng?” thanh âm Nhan thị vang lên. Nhiếp Tuyên mỉm cười ngồi vào bên người mẹ nói: “Con thấy người đang ngủ, không muốn gọi người” Nhan thị bảo Ngôn mụ chậm rãi giúp đỡ bà đứng lên nói: “Ai, tuổi lớn rồi, vừa không chú ý một chút là đã ngủ ngay!” Nhiếp Tuyên cũng giúp đỡ Nhan thị nói: “Mẹ mới có bây nhiêu tuổi, làm sao mà già!” Ngôn mụ ở phía sau Nhan thị lót một cái gối mềm, để Nhan thị thoải mái tựa vào, cười nói với con: “Hôm nay làm sao mà rảnh rỗi đến đây? Sao không ở cùng với Mèo Con?” Nhiếp Tuyên cười nói: “Chính Mèo Con bảo con đến thăm người, nàng nói mấy ngày nay người tựa hồ ăn uống không tốt, có phải hay không sinh bệnh? Con bảo đại phu đến khám cho người” Nhan thị nói: |Cũng không phải là chuyện lớn gì, tội gì phải làm lớn chuyện chứ? Vợ con thật cẩn thận, mấy ngày nay ta chỉ vì trời quá nóng, không muốn ăn uống gì, mới không ăn nhiều” “Trời quá nóng?” Nhiếp Tuyên khẽ nhíu mày: “Là băng đá không đủ sao? Con bảo người đem đến thêm” Nhan thị nói: “Tuổi ta đã lớn, thầy thuốc nói phải chú ý không được để bị cảm lạnh, cũng không dám bảo bọn họ sử dụng băng đá nhiều, chỗ ta làm sao có ít băng đá chứ!”. Bà hơi hơi nâng nâng cằm, nói với Nhiếp Tuyên: “Con đem kinh thư bên kia đến đây” “Dạ!” Nhiếp Tuyên đứng dậy đem kinh thư ở trên bàn của Nhan thị đến, hắn cầm kinh thư trên tay nhìn nhìn, không khỏi hơi hơi sửng sốt: “Đây là?” “Đây là do vợ con làm cho ta”. Nhan thị lại cười nói: “Ta chỉ là nói một lần, tuổi đã lớn, xem kinh thư thấy không rõ lắm, nàng liền chép cho ta một bản kinh thư chữ to, thật sự là một đứa trẻ hiếu thuận” “Chút việc nhỏ này cũng là việc nàng nên làm”. Nhiếp Tuyên nhìn kinh thư thật dày trong tay, không khỏi ấm áp trong lòng. “Chuyện này đúng là nhỏ nhưng trừ nàng ra sẽ không có người từng nghĩ đến, mấu chốt chính là phần tâm đó”. Nhan thị thở dài nói: “Đời này ta cũng thấy không ít người, đứa trẻ này tuổi tuy nhỏ, nhưng lại là đứa trẻ ta thương nhất, ta chọn người vợ này cho con quả không sai”. Nàng yêu thương nhìn Nhiếp Tuyên: “Đông Ca, có nàng ở bên cạnh con, ta cũng yên tâm” Nhiếp Tuyên ánh mắt chua xót, hắn thấp giọng nói: “Mẹ…” Nhan thị cười đánh gảy lời của hắn: “Ta nhớ mới trước đây con còn đọc kinh Phật cho ta” Nhiếp Tuyên mở kinh thư ra cười nói: “Hiện tại con cũng có thể đọc cho người nghe”. Nói xong liền đọc kinh cho Nhan thị nghe, trên mặt Nhan thị tràn đầy ý cười thỏa mãn, không chuyển mắt nhìn Nhiếp Tuyên đang đọc kinh. Chờ sau khi Nhiếp Tuyên đọc xong thì cũng đã sắp tới giờ cơm chiều. “Mẹ, hôm nay con ăn cơm ở đây”. Nhiếp Tuyên buông kinh thư ra nói, tiếp nhận chén tra nha hoàn đưa, uống một mạch. “Hôm nay ta ăn chay, con vẫn là trở về ăn cơm với vợ con đi!” Nhan thị nói. “Đã lâu chưa ăn chay, con muốn ăn cơm với mẹ”. Nhiếp Tuyên nói xong liền phân phó hạ nhân truyền lệnh. Nhan thị cười nhìn hắn nói: “Đã nhiêu đây tuổi mà còn làm nũng!” Nhiếp Tuyên giúp đỡ Nhan thị đứng dậy đi đến nhà ăn, ở trên đường Nhan thị hỏi: “Đông Ca, hôm nay con đến đây tìm ta có chuyện gì sao?” “Không có việc gì, chỉ là đến thăm mẹ mà thôi!”” Nhiếp Tuyên giúp Nhan thị nhấc mành lên, không chút để ý nói. “À, phải không?” Nhan thị nhẹ nhàng nở nụ cười. “Đương nhiên! Mẹ, mẹ còn hoài nghi hiếu tâm của con?” Nhiếp Tuyên làm mặt quỷ với Nhan thị. Nhan thị cười khúc khích một ch