
lúc sáng sao?” Lúc này Vãn Chiếu cũng nhận ra đứa nhỏ kia, đúng là đứa nhỏ lúc sáng nàng đã cho thức ăn: “Gia, phu nhân, nàng ta chính là đứa trẻ ở trong gánh xiếc lúc sáng đến xin tiền” Lúc này ở phía đối diện có mấy người nam tử đang vừa chạy đến vừa hô to, Vãn Chiếu liếc mắt một cái liền nhận ra bọn họ cũng là người của gánh xiếc thú kia. Mèo Con nhìn thấy tình cảnh trước mắt này, trong lòng đã có chút tính toán. Cầm đầu một nam tử đuổi tới trước mặt Xuân Nha, vừa định kéo đứa nhỏ kia từ trên người Xuân Nha trở về, nhưng một gã nam tử trung niên đi phía sau thấy Nhiếp Tuyên mặc một thân trù sam, bộ dạng khí độ bất phàm, vội ngăn trở tráng hán phía trước, cung kính tiến lên hành lễ với Nhiếp Tuyên, mới nói: “Vị lão gia này, tiểu nữ có nhiều mạo phạm, tiểu nhân xin bồi tội với ngài” Nhiếp Tuyên lãnh đạm nhìn nam tử kia một cái, cũng không mở miệng nói chuyện, lúc này Trừng Tâm vội vàng từ xa chạy đến, nghe được lời nói của nam tử kia, quay đầu lại xin chỉ thị Nhiếp Tuyên: “Gia?” Nhiếp Tuyên vốn không muốn xen vào việc của người khác, mỗi ngày cơ hồ đều có chuyện như vậy phát sinh, hắn cũng không phải thần tiên, làm sao quản được nhiều chuyện như vậy. Nhưng đứa nhỏ kia đột nhiên kêu to nói: “Hắn không phải là cha muội! Muội bị hắn bắt cóc ở trên đường lúc tết Nguyên Tiêu!”. Đứa trẻ kia vội chạy đến trước mặt Vãn Chiếu quỳ huống dập đầu nói: “Tỷ tỷ làm ơn, tỷ cứu muội đi! Bọn họ chê muội tuổi lớn, gân cốt cứng rắn, không thể làm xiếc, muốn chặt tay chân của muội, bảo muội ra đường xin cơm” Vãn Chiếu cùng Xuân Nha vừa nghe, không khỏi tâm sinh trắc ẩn, nhưng là hai người đều không làm chủ được, chỉ có thể quay đầu lại nhìn Nhiếp Tuyên. Mèo Con nghe được việc bị bắt cóc lúc tết Nguyên Tiêu, mà bắt đầu mềm lòng, lại nghe được lời nói của đứa nhỏ, thân thể hơi hơi run lên, nhớ tới chuyện của mình lúc tết Nguyên Tiêu năm ấy, nếu mà mình không trốn đi, có phải hay không cũng sẽ lưu lạc đến tình trạng này, nàng nhẹ lôi kéo tay Nhiếp Tuyên nói: “Gia, cứu… cứu nàng đi!” Nhiếp Tuyên cũng hiểu được suy nghĩ của nàng, nói với Trừng Tâm: “Mua đứa trẻ kia!”. Quay đầu lại nói với Mèo Con: “Có mệt hay không, chúng ta lên thuyền nghỉ ngơi một chút đi!” Mèo Con nói: “Thiếp không mệt, chỉ là…” may mắn mà thôi, may mắn mình năm đó có thể chạy trốn, càng may mắn bọn đại ca lúc ấy đã quen biết Nhiếp Tuyên. Trừng Tâm cùng những người kia thương lượng một hồi, cho bọn họ một chút bạc, người nọ liền đem khế ước bán thân của đứa trẻ kia cho Trừng Tâm. Trừng Tâm trở về nói với Nhiếp Tuyên: “Gia, tốn hai lượng bạc”. Nói xong liền đem khế ước bán thân cho Vãn Chiếu. Mèo Con nghe xong trong lòng hơi hơi đau xót, hai lượng bạc, mới chỉ bằng mấy hộp hương phấn a. Thấy Vãn Chiếu đem khế ước bán thân đưa cho nàng, nàng xua tay nói: “Tỷ giữ trước đi!” Đứa nhỏ kia là một người nhu thuận thông minh, biết chủ nhân nơi này là Nhiếp Tuyên cùng Mèo Con, liền bước lên phía trước dập đầu tạ ơn bọn hắn. Nhiếp Tuyên nói với Vãn Chiếu: “Mang về trước từ từ dạy nàng ta quy củ” Nếu không phải Mèo Con mở miệng yêu cầu, hắn tuyệt đối sẽ không mua đứa nhỏ này. Loại đứa nhỏ ở trong giang hồ lăn lộn nhiều năm thế này, tuy nói thân thế đáng thương, nhưng cũng đã nhiễm tính tình không tốt, tâm tư dễ lung lay, dễ dàng làm sai, cũng không là loại hạ nhân tốt đẹp gì. Nhiếp Tuyên âm thầm suy nghĩ, trước để cho Vãn Chiếu từ từ dạy nàng ta quy củ, nếu thật sự không được, liền đuổi đến biệt trang ở nông thôn. Mèo Con nói với Vãn Chiếu: “Nếu không tỷ mang đứa nhỏ này về trước rửa mặt chải đầu, cho nàng ta ăn cái gì đó, sợ là nàng ta đã đói bụng rồi? Một lát tỷ trực tiếp đi đến tửu lâu là được, ta có Xuân Nha hầu hạ là đủ rồi” “Dạ!” Vãn Chiếu nghe lời Mèo Con xong, liền mang theo đứa nhỏ kia đi về trước. Sau khi Vãn Chiếu mang đứa nhỏ kia rời khỏi, Trừng Tâm cũng đem thuyền hoa thuê được đến đây. Hai người lên thuyền, thuyền nương kia vừa mới đem thuyền đẩy nhẹ, còn chưa bắt đầu du hồ, Mèo Con liền cảm thấy một trận buồn nôn, lại ngửi được mùi huân hương của khách thuê thuyền hoa trước đó, càng muốn hôn mê hơn. Nhiếp Tuyên thấy sắc mặt nàng đột nhiên trở nên trắng bệch, không khỏi hơi kinh hãi: “Mèo Con, nàng làm sao vậy?” nói xong liền tiến lên đỡ lấy nàng. Mèo Con đột nhiên đẩy hắn ra, chạy đến đầu thuyền, nôn huống hồ: “Ụa…” nàng nôn đến thiên hôn địa ám, đồ ăn thức uống gì cũng đều nôn cả ra, nàng còn đang không ngừng nôn cả nước chua. Nếu không phải Xuân Nha thấy Mèo Con nôn liền bước lên phía trước giúp đỡ nàng, nàng nghĩ chắc nàng sẽ nôn đến không còn sức lực gì cả. Nhiếp Tuyên thấy nàng nôn đến khó chịu như thế, trong lòng không khỏi sốt ruột, vừa định đi qua, đã bị Mèo Con suy yếu mở miệng ngăn cản nói: “Chàng đừng đến đây… ụa…” Nhiếp Tuyên chỉ có thể đứng yên tại chỗ, vội vàng phân phó thuyền nương đem thuyền quay về bờ, thuyền nương kia thấy Mèo Con nôn thế kia, vội vàng cuống quít đem thuyền trở về, chỉ sợ nàng còn tiếp tục nôn thì sẽ nôn đầy cả thuyền của mình. Vừa mới huống bờ, Nhiếp Tuyên thấy Mèo Con thoáng tốt hơn một chút, vô lực tựa vào trong lòng Xuân