
ìm nàng” “Tìm ta?” Vương thị buồn bực nói: “Tìm ta làm gì?” Nguyên bản ba người Vương thị đang ở trong phòng ấm áp, cho nên không mặc áo khoác, liền mặc thêm áo vào rồi mới mời người nọ tiến vào. Người đến là một bà tử trên dưới ba mươi tuổi và một tiểu nha hoàn, hai người tiến vào trước tiên cúi đầu chào rồi mới đứng dậy đứng ở một bên. Vương thị trước tiên mời hai người ngồi, bà tử kia không dám ngồi vào ghế, chỉ dám kéo một băng ghế nhỏ mà ngồi, tiểu nha hoàn kia thì vô luận như thế nào cũng không chịu ngồi, Mèo Con nhìn bà tử kia, nghĩ có thể là người được chủ tử tín nhiệm bằng không cũng sẽ không ngồi xuống. Bà tử đưa đến một cái tráp nhỏ, tiểu nha hoàn đưa một hộp gỗ tinh xảo. Mèo Con tiếp nhận cái tráp, Nam Qua tiếp nhận hộp gỗ. Mèo Con chỉ vào đĩa điểm tâm bảo tiểu nha hoàn ăn, lại mở ra tráp lễ, lấy thư bên trong ra xem: “Mẹ, là Liễu phu nhân hẹn người ngày mười lăm đi thưởng đăng!” Vương thị nghe xong hơi hơi sửng sốt, nhưng mà vui vẻ, nàng cũng muốn đi xem Liễu cô nương a, không khỏi cười nói: “Liễu phu nhân quả nhiên là khách khí, ta nhất định sẽ đi” Nam Qua mở ra hòm, là một hộp hoa ngọc trâm tươi, hiện tại tiết trời rết đậm, một hộp hoa ngọc trâm tươi này quả thật rất trân quý, Vương thị không khỏi cả kinh: “Hoa ngọc trâm thật đẹp !” Bà tử vội cười nói: “Đây là do tiểu thư nhà chúng tôi tặng cho đại tẩu tử và lục cô nương” Nam Qua nhìn Mèo Con liếc mắt một cái, liền nói: “Làm phiền người thay chúng tôi cảm ơn Liễu tiểu thư” Bà tử nói: “Đại tẩu tử quá khách khí, tiểu thư nhà chúng tôi nói, sớm đã biết đại tẩu tử và lục tiểu thư chỉ tiếc vẫn không có cơ hội gặp mặt, Nguyên Tiêu lần này, mọi người có thể hảo hảo tiếp xúc” Mèo Con hé miệng cười cười, thừa dịp lúc Vương thị cùng bà tử nói chuyện liền vén rèm đi ra ngoài, vào phòng mình trước tiên là viết một lá thư cảm ơn, nhớ đến Liễu cô nương đưa tới hoa ngọc trâm, nàng khẽ chu môi, từ trong phòng lấy ra một cái hộp nhỏ, lại đi vào phòng bếp xếp một ít điểm tâm vào. Lúc này Vương thị đang gửi chút tiền thưởng cho bà tử và tiểu nha hoàn, lại bảo Cố Tứ Ngưu gửi tiền thưởng cho người đánh xe. Vương thị tiếp nhận lễ vật của Mèo Con, đưa cho bà tử xem như quà đáp lễ. Vương thị nhìn hoa ngọc trâm này, không khỏi đau đầu nhíu mi nói: “Hoa này phải làm sao bây giờ? Trong nhà lại không hầm băng, không thể giữ cho hoa tươi được, để ở trong nhà liền héo” Mèo Con âm thầm lắc đầu thở dài chị dâu tương lai này thật là thiếu suy nghĩ a, lễ vật nàng đưa đến không thể nghi ngờ là rất tốt. Nhưng mà nhà bọn họ là nhà nông, hoa này không có thể ăn cũng không có thể dùng, còn làm cho bọn họ không biết đưa cái gì đáp lễ cho tốt. “Nếu không con làm bánh ngọc trâm ăn vậy?” Nam Qua đề nghị nói. Vương thị lắc đầu nói: “Tính bậy, mùa đông này khắc nghiệt, còn không biết hoa này sử dụng như thế nào! Không nên làm ra món gì cả!” Mèo Con bĩu môi nói: “Còn có thể làm sao bây giờ? Chỉ có thể cắm vào bình đặt lên bàn, chẳng lẽ đem tặng người khác? Lễ vật quý giá thế này, nhà ai mà dám nhận chứ?” Vương thị nghe giọng nói của nàng, không khỏi hỏi: “Con tặng thứ gì để đáp lễ?” Mèo Con hé ra khuôn mặt tính xảo thản nhiên nói: “Con tặng một ít quyên hoa, hai mươi cái bánh bao tàu hủ ky” Vương thị vừa nghe, không khỏi hỏi: “Chỉ có như thế? Có đủ hay không? Người ta chính là đại thế gia, ăn cái đó có được không? Con đưa bao nhiêu cái bánh, bao nhiêu cái quyên hoa?” Mèo Con ngửa đầu nhìn Vương thị, thái độ cực kỳ nghiêm túc nói: “Mẹ, người yên tâm, bánh bao kia trong cung thái hậu cũng ăn được!”. Về phần quyên hoa kia, đều là tinh phẩm mà nàng làm ra? Số lượng tuy ít, nhưng tuyệt đối không giống nhau, còn không bị héo rũ, không phải là so với hoa nàng mang đến còn tốt hơn sao? Vương thị buồn cười điểm nhẹ đầu con gái: “Nói hưu nói vượn! Thái hậu trong cung như thế nào lại ăn loại bánh này của chúng ta? Lời nói phạm húy kỵ như thế không được nói lung tung” Mèo Con bĩu môi, ai nói trong cung thái hậu không ăn? Bánh bao tàu hủ ky đích thật là trước kia là thức ăn trong cung đình. Nhớ tới mấy thứ mình vừa đem cho, vô cùng đau lòng! Nàng tặng cái gì, có lẽ không phải thực quý giá, nhưng mà đều phi thường tốn tâm tư! Nếu không phải thấy Ngọc ca từ nhỏ yêu thương nàng hết mực, nàng cũng sẽ không cho Ngọc ca mặt mũi như thế này đâu! Trong khi Mèo Con đang thương tâm cực điểm thì bà tử được Liễu gia phái đến đang kể lại sự tình ở Cố gia cho Liễu phu nhân. “Vị Vương thị này cách nói năng hiền hoà, có pha một chút kiến thức, không giống với nông phụ bình thường. Còn Đổng thị vợ của Cố tiên sinh, thật sự là… có chút ủy khuất cho Cố tiên sinh”. Người được Liễu phu nhân phái đi là Chương mụ là nhũ mẫu của Liễu phu nhân, rất được Liễu phu nhân ưu ái. “Còn Cố cô nương thì thế nào?” Liễu phu nhân nói: “Ta nghe nói, nàng cùng với Trần tiên sinh lớn lên từ nhỏ, bộ dạng nàng ra sao? Nha đầu Tiểu Liên kia không phải nói là quần áo hài nón hà bao linh tinh gì đó trên người Trần tiên sinh đều là từ tay nàng làm”. Liễu phu nhân để ý nhất chính là chuyện này, ngẫm lại Cố cô nương cùng Trần Quân Ngọc là thanh ma