
thở dài một tiếng, nếu cô có thể nhớ lại dãy số
trúng thưởng xổ số ở kiếp trước, hoặc là loại cổ phiếu nào đó trong một
khoảng thời gian ngắn có thể nhanh chóng phất lên thì tốt rồi.
Tầm mắt đột nhiên tối đi, Cố Ninh giương mắt nhìn ra phía sau:
– “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Thẩm Lan không biết vào lúc nào thì đứng ở phía sau hai người Cố Ninh. Thẩm Lan cười cười:
– “Mẹ ghé thăm nông trại một chút, thế nào? Ninh Ninh, mẹ thấy con cau mày, đang suy nghĩ chuyện gì vậy?”
Cố Ninh chống tay, ngồi dậy:
– “Không ạ, con không suy nghĩ gì hết.”
Thẩm Lan cười vỗ vỗ bả vai Cố Ninh:
– “Đứa nhỏ này, cũng không biết là con đang suy nghĩ cái gì nữa?”
– “Đôi khi Ninh Ninh giống hệt bà cụ non vậy.” Trương Giai Giai cười tố cáo.
– “Đi thôi, cơm chiều chắc cũng không sai biệt lắm, chúng ta đi ăn cơm
đi, mặt trời sắp xuống núi rồi, ngủ tiếp ở chỗ này sẽ bị lạnh a.” Thẩm
Lan cười vỗ vỗ cỏ dại vướng trên người Cố Ninh rồi nói.
– “Vâng.”
Hai bên nhà lại một lần nữa có mặt đông đủ, trải qua một tháng ở chung, có
lẽ là bởi vì mối quan hệ giữa Trương Giai Giai và Cố Ninh chân thực quá
tốt, cũng ảnh hưởng đến người lớn của hai nhà, quan hệ giữa họ trở nên
thân cận rất nhiều.
Ở quê của Trương Giai Giai, vấn đề học hành
phổ biến tương đối chậm trễ, ngày mai chính là sinh nhật 17 tuổi của
Trương Giai Giai, Thẩm Lan đang lo lắng, nên thừa dịp ngày nghỉ Quốc
Khánh này, quyết định mang 2 đứa nhỏ đi chơi, nếu cứ tập trung vào học
hành mãi cũng không tốt, nhất định phải kết hợp giữa học hành và vui
chơi mới được.
Sau khi ăn xong cơm chiều, Cố Ninh và Trương Giai Giai đi theo Thẩm Lan rời khỏi nông trại. Mặc dù ở nông trại vẫn có
phòng trống, nhưng vẫn chưa được quét dọn, hôm nay nếu vào ở đó thì
không tiện cho lắm.
Vừa rồi, Thẩm Lan đã bàn bạc với hai vợ
chồng nhà họ Trương, rằng bà thấy Trương Giai Giai và Cố Ninh hợp ý như
vậy, giống như là chị em ruột, cho nên dứt khoát thừa dịp sinh nhật năm
nay của Trương Giai Giai, bà sẽ nhận cô làm con nuôi, cứ như vậy, Trương Giai Giai sẽ không còn ngượng ngùng khi chuyển đến ở chung nhà với Cố
Ninh, bà cũng có thể chăm sóc tốt cho 2 đứa trẻ.
Hai vợ chồng nhà họ Trương đều là người thành thật, biết Thẩm Lan có ý tốt, cho nên không hề chối từ.
Cố Ninh tự nhiên là tán thành 2 tay 2 chân, ngược lại là Trương Giai Giai
có chút ngượng ngùng, lúc gọi một tiếng “Mẹ nuôi”, mặt đều nghẹn đến đỏ
bừng, khiến cho cả một phòng người đều cười theo.
Kỳ nghỉ Quốc
khánh trôi qua rất nhanh, trong khoảng thời gian đó, lưu lượng khách đến cửa hàng tất nhiên là trong thời kỳ cao điểm, lại thêm trong tuần này,
có thêm hai chi nhánh mới khai trương, Thẩm Lan vội vàng không kịp phân
thân, cho nên Cố Ninh liền xung phong nhận việc, chính mình dẫn theo
Trương Giai Giai đi chơi.
Hai người cũng không đi đâu xa, chỉ đi đến thành phố gần đó, đi dạo chung quanh giải sầu một chút. Buổi chiều
của ngày nghỉ cuối cùng, hai người mới trở về căn hộ gần trường học,
trên mặt ngược lại không thấy một điểm mệt mỏi, ngược lại tinh thần rất
phấn chấn.
Hai người ở phòng khách xem TV một lát, Cố Ninh đẩy đẩy Trương Giai Giai:
– “Đi thôi, tối hôm nay mình nấu cơm, chúng ta xuống dưới lầu mua thức ăn đi, em gái ngoan, em muốn ăn cái gì, nói cho chị hai biết, chị làm cho
em ăn nào?”
Trương Giai Giai vừa tức giận vừa buồn cười:
– “Cái gì mà em gái ngoan hả, tuổi của mình lớn hơn so với bạn đó!”
Chẳng qua nói đi nói lại, tuy rằng cô lớn hơn Cố Ninh, nhưng mà, trên nhiều
khía cạnh khác, Cố Ninh quả thật suy tính toàn diện hơn so với cô rất
nhiều, đôi khi nhìn Cố Ninh, sẽ khiến cho cô quên mất, kì thật tuổi tác
của đối phương nhỏ hơn mình.
Mấy ngày hôm trước, hai người cùng
đi đến công ty vận chuyển, mới đầu Trương Giai Giai chỉ biết là Cố Ninh
cùng với cậu mình tiếp quản công ty vận chuyển, cô còn cảm thấy có chút
khó có thể tin được, dù sao đi chăng nữa, Cố Ninh vẫn chỉ là một học
sinh năm nhất trung học mà thôi, nhưng mà lúc cô trên sô pha trong văn
phòng, nghe hai cậu cháu Cố Ninh trò chuyện, Cố Ninh đưa ra đề nghị về
công tác quản lý trong công ty, từng điều một, tuy rằng cô nghe chẳng
hiểu được bao nhiêu, nhưng mà mơ mơ hồ hồ cũng có thể biết rằng Cố Ninh
rất lợi hại.
Trong thoáng chốc, Trương Giai Giai cảm thấy chính
mình quả thật còn quá yếu kém, khoảng cách với Cố Ninh lớn như vậy, cô
khó tránh khỏi có chút cô đơn.
Đương nhiên, bị khiếp sợ không
chỉ một mình Trương Giai Giai, mà còn có Thẩm Xán nữa, bất quá Thẩm Xán
hiển nhiên là khiếp sợ đã quen, sau khi chết lặng một lúc cũng không
thấy kỳ quái gì, Thẩm Xán nhìn thấy Trương Giai Giai ngồi trên sô pha cô đơn một mình, ông cũng biết đây là con gái nuôi mà chị gái ông vừa mới
nhận, cho nên, ông muốn đi an ủi Trương Giai Giai.
Thẳng đến khi Thẩm Xán đi tới bên cạnh Trương Giai Giai, ông mới phát hiện lời an ủi
không thể nào thốt ra được, ông đành phải vỗ vỗ bả vai Trương Giai Giai, có chút cảm khái nói:
– “Con bé là như vậy.”
Cố Ninh là như vậy, có đôi ông nhìn thấy con bé ở trước mặt, trong lòng cũng sẽ tự sinh ra hoài