
ư vậy, quả thực làm cho người ta hận chết… Khiến cho một đám người cắn nát môi mình. Bước chân của Hà Cảnh vội vàng đi vào, sự hiện hữu của anh thật sự là quá
mạnh mẽ, trong nháy mắt, người trong đại sảnh đều dõi theo anh.
Mặt Hà Cảnh trầm xuống sẽ cho người ta cảm giác nghiêm túc, không nộ mà uy, mọi người liên tưởng đến những lời đồn đãi bên ngoài về Hà Cảnh, trong
lòng lộp bộp rơi xuống.
Những kẻ lúc nãy còn tồn tại tâm tư lấy lòng, bây giờ cũng không dám tiến lên chào hỏi.
Hà Cảnh đưa mắt nhìn một vòng quanh đại sảnh, tầm mắt dừng lại ở một góc,
bước nhanh hơn đi về phía của Cố Ninh, một giây trước khi mở miệng nói
chuyện, trên mặt nở một nụ cười ôn nhu dịu dàng, xua tan rét lạnh trước
đó:
– “Ninh Ninh, điện thoại của em sao lại không gọi được vậy,
anh có việc trì hoãn, cho nên bây giờ mới đến, vừa rồi không liên lạc
được với em, anh vội muốn chết, may mắn em không có việc gì.”
Cố Ninh cười cười:
– “Di động của em hết pin, có gì gấp gáp đâu, em đã lớn như vậy, cũng không phải bỏ trốn mà.”
– “Cũng đúng, là anh suy nghĩ nhiều.”
Một đám người nghe mẩu đối thoại của hai người Cố Ninh đều giật mình. Hà
Cảnh vô cùng quan tâm tới Cố Ninh, có thể nói là đến tình cảnh khoa
trương, nhưng mà hai người đối thoại, lại tự nhiên thân thiết đến vậy,
không có nửa phần dấu vết giả dối, phảng phất quan hệ giữa hai người,
đúng là nên như vậy…
Hà Cảnh là một người đàn ông nghiêm túc lạnh lùng, một giây sau ánh mắt lại thay đổi, trở nên ôn nhu dịu dàng…
Thật ra sự tương phản này, thật đúng là làm cho người ta một lời khó nói hết.
Hà Cảnh nói chuyện với Cố Ninh xong, lúc này mới đi chú ý đến người bên
cạnh, kỳ thật với anh mà nói, chỉ cần Cố Ninh xuất hiện ở đâu, người
khác đều chỉ làm nền cho sự tồn tại của cô, bất quá nếu Cố Ninh ở trong
này, tự nhiên anh phải ứng phó một chút. Có người đến chào hỏi anh, Hà
Cảnh cũng đều nhất nhất trả lời, ánh mắt lóe sáng từ đầu đến cuối đều
không rời khỏi Cố Ninh.
Đoàn người vừa nói vừa đi vào phòng đặt
sẵn, Hà Cảnh và Cố Ninh bị tách ra, hai người ở cấp II không học chung
lớp, mà họp lớp đương nhiên phải lấy lớp làm đơn vị tụ hội, tự nhiên là
hai người không thể ở chung trong một phòng. Hà Cảnh và Cố Ninh ai nấy
đều trở về lớp cũ của mình, xung quanh là các bạn bè cũ.
Hiện
tại mọi người đều đã bước chân ra ngoài xã hội, người trưởng thành tự
nhiên sẽ có xu hướng tìm mối quan hệ có lợi cho bản thân mình. Hà Cảnh
cho người ta cảm giác quá ớn lạnh, đem ra so sánh, vẫn là Cố Ninh tương
đối dễ chịu hơn, cũng có thể dễ dàng tiếp cận hơn một ít, mọi người tự
nhiên là đều vây quanh Cố Ninh. Hà Cảnh đối với Cố Ninh để bụng như vậy, mọi người đều nhìn ở trong mắt, cho nên áp dụng kế hoạch đi đường vòng
vô cùng có hiệu quả.
Không ngờ thái độ của Cố Ninh vẫn luôn nhàn nhạt, người khác nói chuyện với cô, cô cũng đáp lời cho có lệ, nhưng
nếu dính dáng đến “VẤN ĐỀ CHÍNH”, Cố Ninh lập tức đi vòng qua đề tài
này. Ăn xong bữa cơm, còn lục tục có các hoạt động sau đó, Hà Cảnh dứt
khoát làm chủ, mời một đám người đến khách sạn phòng tắm hơi và chỗ ăn
chơi do anh làm ông chủ, xem như bao hết các hoạt động tăng 2 tăng 3 về
sau của mọi người.
Phóng khoáng như vậy khiến cho mọi người phải líu lưỡi, chịu ơn người ta, bắt người tay ngắn tự nhiên là cao hứng
phấn chấn nói thêm mấy câu lấy lòng Hà Cảnh, dù sao thì ở những nơi ăn
chơi như vậy, nếu tự mình đi vào nhất định phải đau ví tiền một phen,
hơn nữa nếu không có việc gì, người bình thường cũng sẽ không đi đến mấy chỗ xa xỉ đó, phải biết rằng, chi phí ở những nơi đó đều ở trên trời.
Tâm tình của mọi người đều thật sung sướng, may mắn lần này tham gia họp lớp lại kiếm được cơ hội đến khu ăn chơi cao cấp như vậy. Mãi cho đến
khi mọi người có mặt ở khách sạn phòng tắm hơi, mọi người mới hậu tri
hậu giác phát hiện không thấy Cố Ninh đâu, nói cho chính xác hơn, Hà
Cảnh và Cố Ninh đều biến mất không thấy bóng dáng.
glitzer-blumen (35)
Hà Cảnh ôm Cố Ninh, thì thầm:
– “Thế nào? Anh nói đúng chứ, họp lớp gì đó rất nhàm chán.”
Cố Ninh gật đầu tỏ vẻ tán thành:
– “Anh nói rất có lý.”
Hà Cảnh có chút đắc ý, ở bên ngoài bộ dáng của anh luôn nghiêm túc, làm
cho người ta cảm thấy hết sức có áp lực, nhưng khi ở chỗ của Cố Ninh,
anh sẽ lộ ra chút tính tình trẻ con:
– “Đúng vậy, còn không bằng chúng ta ở nhà đâu, vừa rồi hẳn là em chưa ăn được bao nhiêu cơm phải
không? Như vậy đi, đợi lát nữa anh nấu lẩu cho em ăn nhé!”
– “Cũng tốt.”
Quả thật khi nãy cô không ăn được bao nhiêu cơm, họp lớp thế kia càng nhàm
chán hơn so với những gì mà cô đã tưởng tượng, quan trọng nhất là, Cố
Ninh phát hiện, thì ra có không ít người quan tâm đến Hà Cảnh.
glitzer-blumen (35)
Tuy rằng cô không cố ý bày ra tư thái nữ chủ nhân, nhưng cũng không thể nói hoàn toàn không có áp lực… Cố Ninh thầm nghĩ, thì ra bản thân cũng sẽ
có dục vọng chiếm hữu.
Cố Ninh ngẩng đầu, nghĩ tới nghĩ lui rồi hỏi:
– “Mỗi ngày anh ở công ty ăn gì vậy?”
– “Không có em bên cạnh, anh tùy tiện ăn đại thứ gì đó cũng được, sao
thế?” Hà Cảnh có chút không rõ