Polly po-cket
Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327301

Bình chọn: 7.5.00/10/730 lượt.

còn làm gì nữa.

_Không được, không được, ngồi...ngồi dậy ngay.

Tôi nói rồi đẩy ngay anh ngồi dậy, rụt chân lại. Mặt tôi nóng bừng lên. Tôi cố gắng nói lớn để xua đi sự xấu hổ của mình.

_Anh...anh không ngủ bây giờ được. Đi mua quà với em.

Không hiểu từ bao giờ, tôi lại dám ra lệnh cho anh như thế nữa. Đáng lý

tôi sẽ phải nhẹ nhàng hỏi ý anh: anh đi mua quà với em được không chứ.

Nhưng ai bảo anh...anh tự nhiên gối đầu lên chân tôi, cũng đâu nói gì

>.<

_Mua quà cho ai? Cho cái tên Đình Phong kia thì tôi không đi đâu.

_Hì – tôi đã lấy lại được bình tĩnh – mua cho nhiều người mà, còn cho trò trao đổi quà tối nay nữa.

Trao đổi quà là trò tôi mới nghĩ ra hôm qua đó.

_Trao đổi quà? Là sao?

_Hihi, tối nay sẽ biết. Anh cũng phải mua quà đấy nhá.

_Chẳng hiểu.

_Hic, thì con trai sẽ mua quà cho con gái, con gái sẽ mua quà cho con trai, sau đó trao đổi quà cho nhau, thế thôi.

_Rắc rối, thế bao giờ thì đi.

_Bây giờ luôn, đi thôi.

Tôi nói rồi hăng hái đứng dậy và kéo tay anh đi. Nhưng nhìn anh đứng lên có vẻ miễn cưỡng lắm, mặt nhăn nhó, có lẽ anh buồn ngủ và không muốn đi với tôi thật. Tôi nhìn anh thở dài rồi bỏ luôn tay anh ra.

_Thôi, anh ở nhà ngủ, em đi một mình cũng được.

Nói rồi tôi đi ra cửa luôn, một mình dắt xe ra ngoài. Nhưng tôi mới chạm được vào cái xe thì Hạo Du đã gạt tay tôi ra.

_Để tôi lai đi.

_Nhưng anh buồn ngủ mà. – tôi giật giật áo anh, đi theo anh đang dắt xe ra ngoài.

_Thôi, không sao, để cô đi một mình thực chẳng yên tâm chút nào. Khóa cửa rồi lên xe đi không muộn.

Nghe anh nói thế, tôi mừng rơn, cười toe toét. Tôi nhanh tay khóa cửa

rồi ngồi luôn lên xe. Lâu lắm mới lại được ngồi sau anh, thích quá đi.

Tôi bám tay vào áo rồi dựa nhẹ vào lưng anh, ôi, cái lưng rộng thật là

thích. Anh còn mặc áo sơ mi mùi thơm ơi là thơm nữa chứ (mà anh không

thấy lạnh O.O). Nhưng mà...tôi muốn ôm cơ, hic, không dám. Trước tôi vẫn thỉnh thoảng được ôm anh nhưng mà toàn dịp đặc biệt như lần bị ốm hay

bị đánh. Bình thường như thế này chắc không được nhỉ. Anh sẽ không cho

đâu.

_Muốn ôm thì cứ ôm đi, sao cứ bám vào áo tôi lại bỏ tay ra như thế, khó chịu quá.

Oái, sao anh biết... >.<

_Em sợ anh không cho. Vậy em ôm nhé!

_Hâm.

_Hì hì.

Tôi cười híp mắt rồi vòng tay ôm chặt lấy anh, hihi, thích quá, thế này

thì đi cả đời cũng được. Tôi nghĩ thầm, vui nên cứ cười một mình mãi. Ôm anh ấm quá đi, gió có thổi lạnh thế nào cũng không sợ nữa.

_Đi đâu mua trước đây.

_Dạ, ừm, vào Candy Shop trước đi ạ.

_Chỗ nào?

_A, anh...đi thẳng, đến ngõ thứ hai, có cái ôtô kia thì rẽ trái rồi...

Tôi chỉ cho anh xong lại nhoẻn cười. Tất nhiên là anh ngồi trước thì không thấy được, hihi.

_Này, đến nơi rồi, không buông người ta ra đi.

_A...

Ngoảnh ra thấy đã đến trước cửa Candy Shop, tôi ngại ngùng bỏ tay ra khỏi anh rồi chờ anh cùng đi vào. Candy Shop có rất nhiều đồ đẹp, tôi định mua túi sách cho Tú Giang và mũ len cho

Tiểu Phần ở đây. Nhưng thực ra tôi cũng đang phân vân lắm, shop này tuy

nhiều đồ đẹp, nhưng nó lại không phải shop có nhiều đồ xịn. Giá ở đây

cũng khá mềm, Tú Giang thì chỉ dùng hàng hiệu thôi. Mà thôi, cũng đâu

quan trọng gì ở nhãn hiệu, Tú Giang đâu phải có một cái, cô ấy có đến

trăm cái, mỗi cái dùng vài lần, chán lại bỏ. Cứ chọn một cái thật đẹp là được rồi.

_Anh ơi, lên tầng hai ạ.

Tôi quay lại nói với Hạo Du rồi nhanh chân lên trước. Hôm nay là Noel

nên mọi người đến mua hàng rất đông, tầng dưới tầng trên toàn là người.

Tôi rất thích chọn đồ mà đông đúc thế này, vậy mới vui chứ. Vào các shop lớn, lèo tèo vài người, đi đâu cũng thấy nhân viên, phát ngán.

_A, đây rồi.

Nhìn thấy gian bán túi sách ở đằng trước, tôi reo lên khẽ rồi không quay lại, cứ kéo luôn tay Hạo Du ở phía sau chạy đi, luôn miệng:

_Anh xem này, chọn cái nào cho Tú Giang nhỉ.

_Cái màu xanh này được không, hay cái màu vàng này.

_Anh thích cái màu cam này.

_Cam á, nhìn đâu có đẹp, hay...ơ...

Đang nói dở câu, tôi mới chợt “ngẫm” ra câu nói của anh. Hình như anh

vừa xưng “anh” với tôi. Tôi quay ngay đầu lại, vui mừng chưa hết thì đã

nhận ra cái áo với cái quần kia...không quen. Tôi ngớ người, ngẩng đầu

lên nhìn thì thấy mình đang cầm tay một tên con trai hoàn toàn xa lạ.

Hắn đang nhìn tôi cười nửa miệng, nhìn gian không chịu được. Tôi vội bỏ

tay ra khỏi tay anh ra rồi lùi lại cúi đầu bối rối.

_Xin...xin lỗi, em nhầm người ạ.

Tôi ngượng chín người, lắp bắp xin lỗi tên kia. Nhìn hắn có vẻ lớn hơn tôi nên tôi mới xưng là “em”.

_Thôi không sao, lần sau thì phải để ý, đừng cầm tay người khác bừa bãi như thế, haha.

Hắn ta nói rồi cười vang và bỏ đi. Thật là kịch cỡm, tôi nghĩ thầm rồi

quay lại ngay công việc chọn quà của mình. Vừa đúng lúc Hạo Du từ đâu

xuất hiện, lù lù đằng sau tôi. Hic, nhìn thấy anh mà tôi ngại quá đi,

không dám nói lời nào, hic.

_Có chuyện gì vừa rồi vậy hả, tên kia là ai?

Hạo Du bỗng quát ầm lên làm tôi giật nảy cả mình. Quay ra thì thấy mặt

anh đằng đằng sát khí. Tôi vội cười gượng, vừa với anh vừa với những

người hiếu kì đang quay lại nhìn chằm chằm