XtGem Forum catalog
Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Cuối Cùng...mình Cũng Thuộc Về Nhau!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325582

Bình chọn: 9.5.00/10/558 lượt.


Tiếng Hạo Du vang vọng sau lưng Tiểu Minh.

Tiểu Minh run run đi vào nơi kiểm tra hành lý mang theo, không dám ngoái đầu lại một lần. Chỉ gật đầu một cái không biết Hạo Du có thấy không.

Nước mắt từng sợi trong suốt nóng hổi vương trên má mỗi lúc một dày.

Một lúc sau Tiểu Minh đã hoàn toàn ra khỏi tầm mắt Hạo Du.

Đến tận lúc ở trên máy bay rồi mà Tiểu Minh vẫn khóc, tay cầm tờ giấy ăn cố lau đi hết mà không làm được. Nỗi nhớ Hạo Du chưa gì đã đong đầy

trái tim cô.

“Nhất định em sẽ chờ anh, nhất định...”

* * * * * *

Tiểu Minh lúc đi ra khỏi sân bay là đã hơn một giờ chiều, nắng vô cùng

gay gắt vây lấy cô như muốn siết chặt cơ thể cô bằng một vòng ôm vô

hình.

Chưa gì mà mồ hôi đã lấm tấm trên trán, Tiểu Minh dùng khăn lau nhẹ rồi

đeo kính đen to bản, xách túi đi ra ngoài gọi taxi, yên vị trong cái cục bốn bánh di động mát mẻ đó rồi mới có thể thở phào. Nắng thật đáng sợ.

Chờ xe đi một đoạn, Tiểu Minh liền lấy điện thoại, nhanh tay ấn gọi cho cô bạn thân Tiểu Phần:

_Alo, Tiểu Phần à?

_Tiểu Minh, bạn về nước rồi sao?

_Ừ, tớ vừa xuống máy bay. Đình Phong thế nào rồi, anh ấy tỉnh chưa? –

quan trọng nhất là cái này đây, Tiểu Minh thực rất lo cho Đình Phong.

_Ừ, Đình Phong...tỉnh rồi.

_Thật không? Ơn trời, tớ đang trên đường đến viện đây. Bạn có đang ở đấy không Tiểu Phần?

_Tớ không, có bố mẹ Đình Phong ở đấy thôi. Bạn...đến luôn giờ hả Tiểu Minh?

_Ừ ừ, tầm mấy phút nữa thôi.

_Ừ, Tiểu Minh này..., Đình Phong...anh ấy...mất trí nhớ rồi.

[...'>

Nắng trải vàng rộp sảnh A của bệnh viện, cô gái xách chiếc túi hồng ngọc nhỏ xíu từ xa cuống cuồng chạy vào, vẻ mặt vô cùng căng thẳng. Đến cái

bóng đen lẽo đẽo theo guồng chân của cô kia cũng cảm thấy mệt mỏi, chỉ

muốn dứt ra một mình một đường chậm rãi đi.

Tiểu Minh trong mắt đã sớm đong đầy lo lắng. Không lo lắng sao được khi

vừa về nước đã biết tin “ân nhân cứu mạng” vì mình mà bị mất trí nhớ,

hoàn toàn không còn một chút kí ức nào còn sót lại trong đầu. Tiểu Phần

nói Đình Phong giờ tuy vốn sống vẫn còn, nhưng nhận thức về mọi người

thì giống hệt như một đứa trẻ sơ sinh. Lúc tỉnh lại, đến tên mình, tên

bố mẹ cũng không nhớ...

Tiểu Minh không đến nỗi đau lòng quá mà phát khóc, nhưng trong tim rõ là đang rộ lên từng cơn đau âm ỉ.

Đứng bên ngoài cánh cửa phòng hồi sức, nhìn vào bên trong thấy ngay

người con trai ấy đầu vẫn quấn băng trắng ngồi dựa lưng vào tường, ánh

sáng dịu nhẹ ưu ái phủ lên khuôn mặt góc cạnh một màu trắng yếu ớt, Tiểu Minh không hiểu sao lại không dám bước vào.

Bố mẹ Đình Phong đang ở trong đó kia.

Tiểu Minh thấy tội của mình lớn quá.

Sau đó thì mẹ Đình Phong nhìn thấy Tiểu Minh.

_Tiểu Minh, con đến từ khi nào sao không vào đây?

_Dạ con...

Có lẽ lúc này Tiểu Minh thật sự nên làm em gái Đình Phong.

Không, là chắc chắn phải thế.

_Bố, mẹ...

Tiểu Minh rụt rè đi vào, nhìn thấy Đình Phong ngồi đó ngơ ngác nhìn mình mà sống mũi cay cay.

_Ai đây hả mẹ?

_Đây là em gái con. Em gái nuôi của con.

_Con có em gái sao? Còn là em gái nuôi,...Tiểu Minh?

_Ừ, Tiểu Minh nhỏ hơn con một tuổi.

Tiểu Minh đứng đó nghẹn ngào không nói thành lời, mấy phút sau mới bất ngờ chạy đến choàng ôm lấy “anh trai nuôi”.

_Phong Phong…

_Tiểu Minh…

Đình Phong ngồi ngây ngốc trên giường, thấy Tiểu Minh ôm mình, cũng vội

đưa tay ôm lấy Tiểu Minh. Cử chỉ khá vụng về, kể cả lời vừa thốt ra gọi

tên Tiểu Minh kia.

_Đừng…đừng khóc mà. Sao lại khóc thế?

_Tiểu Minh rất lo cho con.

Thấy Đình Phong hỏi, bà Ngọc Vân đứng bên cạnh liền lên tiếng giúp Tiểu Minh đang sụt sịt trong vòng ôm Đình Phong kia trả lời.

Đình Phong nghe thế chỉ gật đầu, rồi lại nhìn Tiểu Minh, tay vuốt vuốt tóc cô.

_Ngoan, em gái, đừng khóc.

Anh dịu dàng quá. Tiểu Minh ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn Đình Phong,

nhìn vết thương trên đầu anh, tay khẽ chạm má anh. Đình Phong cũng đưa

tay lên nắm tay cô.

_Phong Phong, anh…còn đau không?

_Không, hết đau rồi, không đau nữa. – Đình Phong lắc đầu – Em gái đừng lo nhé.

_Vâng…

Tiểu Minh cắn chặt môi cố để không khóc, thậm chí còn cong môi cười với

anh. Đình Phong cũng cười, nụ cười sao mà ngốc nghếch đến thế…

Một khoảng thời gian rất lâu sau, Tiểu Minh cùng “mẹ nuôi” ra ngoài nói chuyện.

Cô có nhiều điều muốn nói lắm mà chẳng biết phải nói điều nào trước, điều nào sau.

Đúng lúc cô định lên tiếng thì lại thấy “mẹ nuôi” nói trước:

_Tiểu Minh, con về lúc nào thế?

_Dạ, xuống sân bay một cái là con đến đây ngay.

_Vậy à. Phong Phong cũng mới tỉnh đêm hôm qua. – bà Ngọc Vân thở dài.

_Dạ.

Tiểu Minh cúi gằm mặt nói. Cảm giác tội lỗi lại xuất hiện.

Bất ngờ người phụ nữ ấy đưa tay nắm lấy tay cô:

_Tiểu Minh, bây giờ mọi chuyện đã vậy thì cứ để cho nó phát triển tự

nhiên như thế. Con cứ làm con nuôi của bố mẹ. Thực ra từ hôm con đến nhà nói chuyện về việc muốn làm em gái của Đình Phong, đến cái lúc Đình

Phong tỉnh dậy, bố mẹ cũng đã nghĩ…như vậy thì tốt hơn cho hai đứa. Còn

bố mẹ con…

_Bố mẹ con…

_Ừ, bố mẹ cũng đã nói chuyện với bố mẹ con. Hai người đều đồng ý cả rồi.

_Vậy…vậy sao ạ. Mẹ, con…cám