
lo gì sang đó sẽ không sống được chứ.
Mà sao anh phải lo? Tiểu Phần chung quy lại cũng chẳng phải là người
quan trọng với anh, sao mà Đình Phong lại có ý nghĩ Tiểu Phần không đi
cùng thì sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của mình chứ, thật vớ vẩn.
_Thôi anh đi đây. Em về đi Tiểu Phần.
Đình Phong vừa nói vừa định xách valy đi thì lại thấy Tiểu Phần giữ tay mình lại:
_Đình Phong, còn hơn hai mươi phút nữa…anh ở lại một chút được không?
_Làm gì?
_Nói chuyện ạ.
Nghe Tiểu Phần nói vậy, Đình Phong không hiểu suy nghĩ thế nào lại gật đầu.
Thực ra Tiểu Phần thấy Đình Phong đi nên vội vã nói vậy thôi chứ có biết nói gì với anh đâu.
Đứng nhìn Đình Phong mà Tiểu Phần buồn lại thêm buồn. Cô không nỡ rời xa anh chút nào. Một khoảng thời gian có thể coi là dài như vậy ở bên quan tâm, chăm sóc Đình Phong, anh chưa đi mà cô đã nhớ đến cồn cào ruột gan rồi.
Tiểu Phần thật sự không biết Đình Phong lên máy bay rồi, trở về nhà cô sẽ sống làm sao, sẽ nhớ anh không chịu nổi mất.
_Đình Phong.
_Ừ?
_Anh…sắp đi rồi.
_Ừ.
_Anh đi…mạnh khỏe nhé.
Đình Phong lúc này còn chẳng thèm ừ, chỉ khẽ gật đầu một cái.
_Vậy thôi anh đi đây.
_Đợi…đợi đã Đình Phong…
_Sao nữa?
_Anh…anh sẽ trở về chứ?
_Không biết nữa.
Đình Phong nói rồi lại xách valy toan bước đi.
Thì Tiểu Phần lại níu anh lại:
_Đợi đã…
_Sao?
_Có thể…có thể…
_......?
_Có thể…cho em…ôm anh một cái…, được không?
Cuối cùng Tiểu Phần cũng nói được cái câu đã luyện tập mất bao nhiêu
hôm… Mặt cô lúc này nhìn đáng thương quá, sắp vì không nỡ xa Đình Phong
mà phát khóc rồi.
_Có được không? – Tiểu Phần đỏ hoe mắt nhìn Đình Phong chờ đợi.
Thế rồi Đình Phong không hiểu suy nghĩ thế nào lại gật đầu.
Quả thật hai từ mừng rỡ không thể miêu tả được hết cảm xúc của Tiểu Phần lúc này.
Cô chợt nước mắt trào ra bước đến quàng tay ôm chặt lấy Đình Phong. Rất chặt, phút chốc cứ ngỡ anh là của cô.
Trái tim loạn nhịp trong lồng ngực, nó vừa hạnh phúc, lại vừa buồn thương da diết.
Dường như nó đang cố hòa nhịp đập với cái vật thể cùng loại trong lồng
ngực người con trai này, tiếc là của người ta, không loạn nhịp vì nó…
Không sao, Tiểu Phần đâu cần điều đó chứ.
_Đình Phong, anh qua bên đấy nhớ chăm sóc mình thật tốt nhé.
Vẫn áp mặt vào ngực Đình Phong chưa muốn buông, Tiểu Phần nói trong nước mắt.
Chỉ dám nói như vậy thôi, không dám hơn. Cô không phải là gì của anh, câu “Em sẽ nhớ anh lắm” chỉ dám giữ trong lòng mà thôi.
_Phải sống thật tốt nhé, thật tốt đấy…
Tiểu Phần vẫn vừa khóc vừa nói.
Ngốc quá đi, người con gái này…
Đình Phong cau mày, tay vẫn buông xuôi, tất nhiên không hề có ý định đưa tay lên…
_Ừ, anh biết rồi.
Tiểu Phần đến lúc này không nỡ buông…cũng đành phải rời anh ra. Cô ngước lên nhìn gương mặt người mình yêu, hai tay còn đưa lên chạm vào mặt
anh. Cô cố ngắm cho thật kĩ, cố khắc ghi hết hình ảnh anh vào trong tim
trước khi anh đi. Sợ nhỡ…nhỡ không còn được gặp lại anh nữa, sợ có gặp
cũng chẳng còn được lúc nào gần gũi anh như vậy nữa. Nhưng chỉ thấy
trước mặt toàn là nước.
_Nín đi. Có phải sẽ không quay lại đâu mà khóc.
Đình Phong tỏ vẻ khó chịu nói. Thực ra…không hiểu sao rõ ràng lại không cảm thấy như vậy.
Lại xách valy định quay đi, Đình Phong chưa kịp nói gì bỗng lại từ xa nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình rất lớn:
_Phong Phong!
Quay ra thì ra…cô gái mình yêu.
_Phong Phong!
Tiểu Minh từ xa chạy lại, mặt nhăn nhó rất khó coi. Vừa chạy đến đã ôm chặt lấy Đình Phong rồi.
Tim Đình Phong nảy lên một nhịp.
_Phong Phong, anh đi sao…giấu em, anh… Ghét quá đi.
Tiểu Minh giận dỗi nói. Nhưng cô chưa khóc, ít nhất cũng không như cô gái kia, vậy mà anh cứ lo…
Đình Phong tay xoa xoa đầu Tiểu Minh, dịu dàng nói:
_Anh xin lỗi. Tiểu Minh ở nhà mạnh khỏe nhé. Anh sẽ nhớ em lắm.
_Phong Phong, anh sang đó rồi phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, nhớ chưa. Chú ý đến sức khỏe, ăn nhiều, cười nhiều nữa.
_Ừ, anh biết rồi, anh biết rồi.
_Bao giờ rảnh, nhớ về thăm bố mẹ, thăm em.
_Ừ, anh sẽ về, rảnh sẽ về ngay. – thực ra định sẽ không quay lại nữa.
_Em sẽ nhớ anh lắm đấy.
_Anh cũng thế, sẽ nhớ em gái của anh lắm, sẽ nhớ lắm.
_Vậy thôi, anh đi đi, đi đi không muộn. Phong Phong, em rất yêu anh, anh trai, em gái rất yêu anh.
Đình Phong nghe Tiểu Minh nói… Thực cười không được, khóc không xong.
_Ừ, anh cũng thế, anh trai cũng rất yêu em gái. Vậy anh đi nhé.
_Anh đi.
Tiểu Minh lúc này mới rời Đình Phong ra, mắt cũng hoe đỏ. Bây giờ Đình
Phong không còn lưu luyến gì nữa, xách valy cứ thế rời đi, không quay
lưng lại đến một lần.
Tiểu Phần ở đằng sau…vẫn khóc.
Một lúc sau trong phòng chờ, Đình Phong nhận được tin nhắn của cô.
“Đôi khi người ta đến với nhau không phải bởi chữ
yêu mà chỉ bởi chữ cần. Em mong một ngày nào đó trở về, anh sẽ nói anh
cần em. Đình Phong, dù thế nào em cũng sẽ chờ anh.”
Có ai nhìn thấy không, Đình Phong trên môi nở một nụ cười?
_...Định mệnh đã an bài rồi, sớm muộn gì em cũng là của anh thôi.
_Anh rất hạnh phúc, Tiểu Minh ạ, có phải cảm ơn ông trời bao nhiêu lần, anh cũng nguyện nói hết cho em…ngồi