
“ Ngươi đang làm gì?”
“ Làm đất”
“Vụ thu cũng đã thu hoạch, còn sửa sang làm gì ?”
“Chuẩn bị sang năm cày bừa vụ xuân.”
“Ngươi yêu làm ruộng như vậy sao?”
“Cuộc đời này ta không yêu gì cả, chỉ yêu làm ruộng.”
“Ít nói văn chương lại cho ta, thơ văn của ngươi còn không phải do cha ngươi dạy ngươi.”
“Lão tử chính là yêu việc nhà nông, câu này có thể chứ?”
“Ta mới là lão tử của ngươi!”
“Vâng vâng vâng, ta là tôn tử của ngươi.”
“Ngươi là cha của cháu ta!”
“Ta là nhi tử của lão bà của ngươi.”
“…Quên đi, mặc kệ ngươi là tôn tử hay
nhi tử của ai, tùy ngươi thích làm sao liền làm như thế, bất quá, ngươi
trả lời câu hỏi này của ta!”
“Trả lời cái gì?”
“Trong thôn chúng ta, ngươi có vừa mắt cô nương của gia đình nào không?”
“Không.”
“Thế còn trong gia tộc?”
“Các nàng là tỷ muội, không phải cô nương.”
“Tốt lắm, nếu đã không có, vậy ngươi
liền cút khỏi thôn trang, đợi khi tìm được lão bà rồi trở về làm ruộng.
Ta cũng không muốn tiếp tục nghe mẹ ngươi lải nhải!”
“Vì sao ta không thể ở trong thôn chờ đợi?”
“Chờ cái gì? Chờ trên trời rớt xuống một lão bà đến đạp nát đầu ngươi?”
“Đúng.”
“Đúng cái đầu ngươi. Trong thôn ngươi
không vừa mắt cô nương nào, lại không chịu ra khõi cửa đi tìm, chổ nào
có lão bà đến chịu thành thân với ngươi?”
“Ta còn chưa muốn thành thân.”
“Nguyên nhân?”
“Không có hứng thú.”
“Ta không thể đợi ngươi có hứng thú, chờ nương ngươi bắt đầu khóc đổ Trường Thành sẽ không kịp. Đến lúc đó chúng ta cùng toàn bộ người trong thôn ai cũng trốn không thoát, bao gồm hai
phụ tử chúng ta, tất cả đều bị nàng khóc đến chết. Ta đây cha ngươi còn
chưa sống đủ, cho nên, lập tức cút cho ta!”
“Cha tùy tiện chọn giúp ta chọn một người cũng được.”
“Ta sẽ chọn một con heo mẹ cho ngươi!”
“Cũng có thể a, ít nhất heo mẹ có thể sinh con, nương nên cao hứng đi?”
“Tiểu tử này ngươi tại sao lại như vậy,
cho ngươi tự chọn là hy vọng ngươi có thể sống hạnh phúc cả đời, phải
dựa vào duyên phận, hiểu không?”
“Duyên phận?”
“Đúng, lấy lão bà cũng cần nhờ duyên phận, cho nên ngươi hãy ra khõi nhà đi tìm duyên phận của ngươi.”
“Cũng được, đợi xuất môn rồi, kẻ đầu
tiên đến cầu thân với ta, mặc kệ đối phương là lão thái bà hay tiểu nha
đầu, là tiên trên trời hay Chung vô diệm, là cây gậy trúc hay trái bí
đao lớn, là heo cái hay bò cái, ta đều cưới nàng làm vợ. Việc này cũng
coi như là duyên phận?”
“…… Như vậy cũng được, bất quá còn phải thêm một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Sinh nhi tử mới cho trở về. Bởi vậy,
hừm hừ, nếu ngươi lấy một người vợ ấp mãi không ra trứng, đời này ngươi
cũng đừng mơ tưởng trở về đây làm ruộng!”
“Vì sao nhất định phải có nhi tử?”
“Biết rõ còn cố hỏi, nhà chúng ta đại đại đơn truyền, mẹ ngươi sinh sáu hài tử, cũng chỉ có ngươi có thể nối dõi, bởi vậy–”
“Thật nên trách dòng họ tổ tiên ta không tốt.”
“Như thế nào, ngươi nghĩ sửa họ phải không?”
“Có thể chứ?”
“Ngươi thấy có thể được không?”
“Xem cha cười vui vẻ như vậy, đại khái là không thể.”
“Biết là tốt rồi, tóm lại, nếu ngươi
không sinh được một người nối dõi, mẹ ngươi sẽ tự trách chính nàng sinh
không ra đứa con trai thứ hai. Cho nên, ngươi đã yêu làm ruộng, liền
thuận tiện cho chúng ta một “loại” tên là nhi tử đi!”
“Việc này vô cùng đơn giản. Ở bên ngoài
ruộng rau không thiếu củ cải, khoai lang, sao cha không đi hái một củ để được thông qua.”
“……Ngươi con mẹ nó cút đi cho ta!”
“Cút cút ngay. Ta sẽ đến Giang Nam làm ruộng, một năm hai lần thu hoạch, rất tốt!”
“Tốt lắm, vậy ngươi đi thu hoạch thóc đến đè chết ngươi đi!”
“Cũng so với việc bị nữ nhân đè chết tốt hơn nhiều.”
“……”
Ai nói bị nữ nhân “đè chết” không tốt?
Bắt xây dựng thời Ngô Vương Phù Sai,
cùng với Vạn lý Trường Thành nổi danh nam bắc, dài bảy ngàn dặm, Vô
Tích là nơi duy nhất nó đi qua mà trở thành thị trấn, từ cầu Nam Trường tới cầu Thanh Danh, hai bờ sông, bức tường màu trắng ngói san sát nối
tiếp nhau, trước khách điếm, sau là nhà dân chúng, cơ hồ từng nhà đều có bến tàu, chiếc cầu nhỏ, thành thị chuyên về gạo thóc thật bận rộn. Hộ
Quốc Tự hương khói vô cùng thịnh vượng, thuyền bè qua lại nhộn nhạo ở
khắp trên sông, Đây cũng là cảnh tượng độc nhất vô nhị ở Vô Tích : Thủy
Ngõ (đường đi trên sông).
Cung gia tiêu cục cũng là một hộ trên Thủy Ngõ đó.
“Ta tới! Ta tới!”
Buổi sáng, trong phòng bếp Cung gia tiêu cục đang bề bộn chuẩn bị bữa trưa, Cung Tuyết Lăng vốn là người phụ
trách chỉ huy nhìn thấy trời đã không còn sớm nữa rồi, không nhịn được
đoạt lấy cái nồi, chính mình làm có vẻ nhanh hơn.
“Tiểu thư…” Nữ đầu bếp không yên nghĩ đến cảnh mình bị đuổi về nhà.
“Đừng cãi!” Cung Tuyết Lăng nhanh tay
nhanh chân một bên thêm gia vị, một bên xào rau, lại nếm thử hương vị
như thế nào. “Nghe nói biểu ca lại gây họa, tâm tình của cha nhất định
không tốt lắm, chúng ta phải làm một bữa thật ngon, hơn nữa cũng phải
chuẩn bị rượu ngon, có thể làm cha vui vẻ lên!”
Nữ đầu bếp yên lặng không nói gì, bởi vì biểu thiếu gia thật sự đã gây họa ở bên ngoài, tâm tình của lão gia cũng không tốt lắm.
Bình thường nam nhân khi không vui, r