
cho
đơn giản dễ hiểu chính là, ở trước mặt của em, cho dù có đeo kính lên, anh vẫn
chỉ là anh, duy nhất, thật sự, đích xác chính là anh mà thôi!” (tức là kẻ thú tính thích nhấm
nháp vợ _ _!)
Tôi bị biến cố trước mắt
doạ cho sợ đến cười khan hai tiếng theo bản năng, chẳng lẽ tôi nên cảm thấy
vinh hạnh hay sao?
Tôi cố ý đem ánh mắt dời
tới nơi khác, chính là không thèm nhìn anh, đột nhiên tên đó lại dựa vào người
tôi, ở bên tai tôi thổi khí giống như bất đắc dĩ nói: “Ai nha nha, xem ra mẹ bỏ
thuốc liều lượng hơi lớn a, làm sao bây giờ, anh lại muốn làm…”
Làm, làm, làm... Anh nói
anh lại muốn làm?
Hơn nữa! Anh cũng rõ ràng
biết chuyện mình bị mẹ bỏ thuốc!
A! Mẹ chồng yêu quý ah!
Người hoàn toàn là con cừu con cho con trai của người lừa gạt rồi!
Tôi một tay chỉ chỉ vào
lồng ngực đang đè xuống của anh, khoé miệng co giật nói: “Cái kia, có chuyện gì
thì từ từ nói cho tốt đã a…”
Quả nhiên, Hàn Lỗi là một
người đàn ông tốt, về phương diện trả lời câu hỏi cũng là kẻ thật tốt bụng, cho
nên anh đáp trả lại lời của tôi bằng một nụ hôn nóng bỏng đầy huỷ diệt…
= =
Ngoài cửa sổ trăng sáng
không cẩn thận mắt thấy hết thảy trong phòng, cho nên bụm mặt xấu hổ bay đi,
cũng cúi đầu thấp giọng lẩm bẩm nói: "Người trẻ tuổi bây giờ a..."
Hàn Lỗi nói: muốn xem
gương mặt đẹp cần phải trả giá thật nhiều.
“Vợ yêu, em đang suy nghĩ
gì vậy, anh đẹp trai đến mức có thể làm cho em nhìn đến thần ra sao?”
Kể từ sau đêm đó, Hàn Lỗi
hết sức vui vẻ mà xưng hô thân mật với tôi là “Vợ yêu”, đặc biệt là những lúc
không người hoặc khi ở cùng với những thành vin trong Hàn giẹ chồng tôi nhìn sự
biến chuyển của con mình mà vô cùng hoan hỉ, vui mừng này, cười toe toét này,
trực tiếp ôm tôi hô vạn tuế này, thực ra tôi biết, thứ bà muốn hô to nhất phải
là “Cách mạng cải tạo tiểu tử thối thành công!!!”
Nhiều lần tôi đã muốn nói
ra chân tướng sự việc cho mẹ chồng, nhưng lúc nào cũng bị Hàn Lỗi hữu ý vô ý
chặn lại.
Nhớ một lần tôi có hỏi
qua anh: “Tại sao anh không nói cho mẹ cùng mọi người bộ mặt thật của mình a?”
Nghe vậy, anh nở một nụ
cười hết sức xấu xa, nham hiểm nói: “Chẳng lẽ em không cảm thấy gạt mẹ già cùng
mọi người rất vui hay sao?”
Tôi trợn tròn mắt nhìn
anh, người đàn ông này, căn bản chính là hội viên VIP trong “câu lạc bộ những
kẻ phúc hắc*” mà
(*phúc hắc:
vốn là chữ Hán trong tiếng Nhật, 70, 80% chữ trong các văn bản thường ngày của
Nhật là chữ phồn thể. Chỉ những người mặt ngoài hiền lành nhưng bụng dạ lại
gian ác hoặc có tâm kế. Nghĩa gốc là “Ngay cả ruột gan cũng đều là màu đen”,
“Bụng dạ đen tối”, “Xanh vỏ đỏ lòng”. Trích định nghĩa trong tác phẩm ‘Hủ nữ
Gaga’, mời bà con tìm đọc ^_^)
“Ai nha nha, hmmm…Mau
tình lại đi. Nếu không nghe lời anh liền hôn em đấy!”
Cho đến khi gương mặt
tuấn tú của Hàn Lỗi phóng đại ra trước mặt mình, tôi mới ý thức được tính
nghiêm trọng của vấn đề, cho nên giãy dụa há miệng, vội vàng nói lắp bắp mấy
chữ: “Em…”
Thật đáng tiếc, Hàn Lỗi
đã quyết định không thèm nghe lời của tôi, tước đoạt đi mọi sự kháng nghị, nói
lời giữ lời hôn lên môi tôi.
Nụ hôn của Hàn Lỗi mang
theo mùi vị nồng đậm chỉ của riêng anh, đem cả người tôi dựa vào ghế trong xe,
để tôi bị động nương theo tiết tấu của anh, hưởng thụ sự vui thích mà anh mang
đến.
Được rồi, tôi thừa nhận
nụ hôn này rất là động lòng người, nhưng vấn đề là giờ phút này chúng tôi đang
ở trong xe, hơn nữa mục đích là để tới công ty đi làm.
Hàn Lỗi tựa hồ cũng ý
thức được điểm này, cho nên trước khi bản thân thất thố chìm sâu vào vội vàng
rời khỏi môi tôi, đem trán tựa vào trán của tôi, nhắm mắt lại, khàn khàn nói:
“Lần sau, nếu em còn ngây ngốc nhìn anh như vậy, cẩn thận anh sẽ không dừng lại
được nữa đâu.”
Tôi uỷ khuất nhìn anh, rõ
ràng là anh ăn quịt nha, là anh nói tôi nếu không tỉnh lại thì sẽ hôn, nhưng mà
tôi chưa kịp nói gì thì đã bị anh hôn rồi.
Từ khi bị mẹ chồng bỏ
thuốc xong, Hàn Lỗi giống như kẻ được giải trừ phong ấn, nhu cầu nhiều đến kinh
người, cố gắng thật tốt phát huy dục vọng ẩn nhẫn hai mươi mấy năm liền, thường
xuyên ở những chỗ không người tuỳ thời động dục.
So sánh với kẻ tuỳ tâm sở
dục, không coi ai ra gì cùng trình độ mặt dày, quả nhiên là tôi còn kém xa, mặc
dù tôi cũng thích cùng anh triền miên, nhưng là, quá tính phúc như thế
thì…chẳng lẽ phải để người ta không chịu nổi nữa rồi anh mới thoải mái sao?
Đi tới bãi đậu xe của
công ty, Hàn Lỗi dừng lại, quay đầu nhìn bốn phía một chút, đột nhiên đem tôi
kéo lại gần, cúi đầu nhiệt tình hôn.
"Uhm..." Lại
tới nữa .
Tôi khẽ giãy dụa, nơi này
dù sao cũng là công ty, để người khác thấy được sẽ không tốt a, cho nên tôi
vươn ra hai ngón trỏ, nhắm ngay phần eo của anh đánh tới, ha ha, mọi người
không nghĩ tới à, nhược điểm của anh là thắt lưng đó!
Quả nhiên, không tới hai
giây Hàn Lỗi đã đầu hàng, cho nên tôi nhân cơ hội này nhảy ra khỏi xe, không
thèm quay đầu lại chạy về hướng thang máy, lưu lại đằng sau tiếng cười sảng
khoái của anh ở bãi đỗ xe trống rỗng vang vọng.
Sau khi cùng Hàn L