
áy cần hai phút, từ từ
trầm trọng đi tới phòng làm việc cần thêm 1 phút đồng hồ, vì vậy bước vào phòng
của anh thì giờ tan sở sẽ chỉ còn cách đó 1 phút nữa mà thôi.
Đi vào văn phòng tổng tài,
tôi phát hiện Hàn Lỗi đang đứng chờ bên cạnh cửa, trong nháy mắt tôi vừa bước
vào hoàn toàn, anh lập tức đem cửa khoá trái, đem tôi vây lại giữa anh cùng
cánh cửa.
Tôi nuốt một ngụm nước
bọt, nhìn đôi môi mỏng của anh khẽ mở ra, chỉ nghe thấy tiếng nói: “Vợ yêu của
anh, trò chơi bắt đầu, một trò chơi có tên là: Vụng trộm trong phòng làm việc!”
Anh căn thời gian hết sức
chuẩn xác, khi thanh âm cuối cùng biến mất, tiếng chuông tan việc cũng đồng
thời vang lên, trò chơi quả nhiên là bắt đầu trước khi tan sở nha.
Hàn Lỗi ôm tôi ngồi
xuốngghế salon, để hai chân tôi tách ra ngồi trên đùi còn hai tay vòng qua cổ
anh. Anh dùng sống mũi cao thẳng ma sát chóp mũi tôi, hơi thở hai người quanh
quẩn, triền miên một cách hết sức mập mờ.
Thanh âm của anh trầm thấp
mà khêu gợi vang lên: “Em cùng anh chàng kia tình cảm rất tốt nhỉ, còn cùng đi
ăn cơm trưa nữa.”
“Hừ! Anh rõ ràng là nhỉn
thấy chúng em bốn người cùng đi!”
“Anh chàng kia thích
em!"
“Đại nhân anh minh a! Tuệ
nhãn a! Tính toán quả nhiên là tài tình!"
"Hừ!"
"..
“Anh đã nói qua với em
chưa? Chỉ cần là người phụ nữ mà anh nhận định, như vậy anh sẽ chỉ nhìn một
mình cô ấy, ôm một mình cô ấy, yêu một mình cô ấy, cho nên người con gái ấy
cũng phải như vật, chỉ nhìn một mình anh, nghĩ đến một mình anh, yêu một mình
anh! Dĩ nhiên, anh sẽ cho người ấy một lễ vật thật lớn, đó chính là có thể chân
chính diện kiến con người thật của mình. ”
Nhìn vẻ mặt Hàn Lỗi thành
thật mà bá đạo biểu lộ, tôi động tâm, cười vui vẻ.
"Vâng!"
Nhưng mà lễ vật cùng đặc
quyền kia tôi có thể cự tuyệt hay không a?
"Rất tốt! Xem ra
chúng ta đã có được nhận thức chung, như vậy, nên tiếp tục trò chơi nhỉ?”
Nói xong, Hàn Lỗi đem tôi
thả vào trên ghế sa lon còn chính mình hướng tôi đè xuống.
Tôi chỉa tay vào lồng
ngực anh, khoé miệng co giật hỏi: “Đợi một chút, anh tới thật sao?”
Làm ở trong này?
Hàn Lỗi đem tay luồn vào
trong váy của tôi, vẻ mặt cười tà nói: “Ai nha nha, vợ yêu thân mến, em quên
mất tên trò chơi của chúng ta rồi hay sao? Không cần gấp gáp, anh sẽ một lần
nữa nói cho em biết, nhớ kỹ…trò chơi tên gọi là Vụng trộm trong phòng làm
việc!”
Trời ạ! XXOO tại phòng
làm việc như trong truyền thuyết...
Mặt mũi của tôi ah.
= =
Ghế salon cao cấp bị áp
dưới hai thân thể to lớn lên tiếng kháng nghị nói:
“Người trẻ tuổi bây giờ
a, lực đạo quả nhiên không hề nhẹ…”
Cô bé Lọ lem thời hiện
đại nói: Nếu so với mẹ kế tôi còn mẹ kế hơn!
Có một năm tuyết bay tán
loạn đầy trời.
Năm ấy tôi vừa mới lên
trung học.
Ngày đó ánh nắng tươi
sáng.
Mẹ lôi kéo một cái túi du
lịch hết sức vĩ đại đứng ở cửa cười nói với tôi: “Hạ Anh của mẹ, mẹ phải rời xa
con rồi, nhưng con nhất định phải nhớ kĩ, ta vĩnh viễn là mẹ của con. Sau này,
con nên chăm sóc bản thân cho thật tốt, gặp phải khó khăn đừng nản lòng, gặp
người xấu thì phải càng xấu hơn, còn nếu là gặp được mẹ kế…” Bà dừng lại môt
chút, mắt lộ ra hàn quang cười nói. “…thì so với bà ta càng phải giống mẹ kế
hơn.”
Người mẹ trước mắt cười
như núi hoa lãng mạn, cả người đắm chìm trong thứ ánh sáng ban mai rạng ngờ rực
rỡ, có chút phiêu dật.
Nhìn thấy tôi sau đó cái
hiểu cái không gật đầu một cách kiên định xong, mẹ ôn nhu xoa đầu tôi rồi xoay
người rời đi, không chút do dự. Thân ảnh xinh đẹp của mẹ dần dần biến mất ở nơi
ngập tràn ánh sáng ấy, cước bộ có chút dồn dập, bóng lưng có chút khẩn cấp, tựa
như một thiên thần không cẩn thận rơi vào chốn phàm trần nên phải nhanh chóng
tìm lối để trở lại thiên đường vậy.
Cho đến tận buổi tối nhìn
thấy hai tròng mắt đen giận dỗi của ba tôi mới hơi chút có thể hiểu được sự
khẩn cấp của mẹ tôi khi ấy, bởi vì bà thừa dịp ba tôi không có nhà mà lén trốn
đi.
Hai người này sớm đã cho
tôi thành người ngoại tộc, thế nên sự kết hợp của họ trong mắt tôi trở nên hết
sức thần kỳ, dĩ nhiên, đó là tôi đang cảm thấy may mắn vì trở thành nhân chứng
chứng minh cho cảm xúc cùng duyên phận nơi họ.
Chuyện đến nước này,
nhiều lời vô ích, tôi chỉ biết là mẹ len lén rời đi khiến cha rất tức giận.
Mặc dù mẹ đã đi nhưng
những lời dặn dò vẫn còn khắc sâu trong đầu tôi: gặp gỡ người xấu nhất định
phải càng xấu hơn chúng, gặp mẹ kế nhất định càng phải giống mẹ kế hơn!
Một tuần sau khi mẹ rời
đi, cuộc đời của tôi xuất hiện mẹ kế cùng hai người chị, tôi mới chân chính
khắc sâu hoàn toàn và cảm nhận được những hàm nghĩa cùng ngụ ý trong lời nói mẹ
lưu lại.
Ngày đó, cha mặt không
chút thay đổi mang về ba người phụ nữ: một người xinh đẹp thành thục, hai người
còn lại là cô gái nhỏ trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp rạng ngời.
Người phụ nữ dùng vẻ mặt
hoà ái dễ gần nói với tôi: “Anh, từ nay về sau, dì sẽ là mẹ kế của con, còn hai
người sẽ là chị của con.”
Cha đối với lời của nàng
không khẳng định cũng chẳng bác bỏ, vẻ mặt giống như “đây không phải chuyện của
tôi”, nhưng lần này