
của mọi người, nhìn kĩ xem nào, chà, nhân số bên trong không ít, những khuôn
mặt cũng quá là quen thuộc.
“Ai dà! Con dâu ngoan!
Mau tới ngồi bên cạnh mẹ đây này!
Đã hiểu chưa, không sai,
chính là thanh âm của mẹ chồng tôi, mà bên trong không phải là ai khác xa lạ,
chính là toàn bộ thành viên trong Hàn gia, trừ bỏ chị dâu cả Tô Nguyệt Nghiên
không biết vì sao vắng mặt.
Tôi nghe lời, buông tay
Hàn Lỗi ngồi xuống bên cạnh mẹ chồng, sau đó nhanh chóng phát hiện nhân vật
chính tối nay chính là anh lớn Hàn Ti.
Muốn hỏi tôi vì sao mà
biết được hả? Hà hà, rất đơn giản, bởi vì anh là người duy nhất ngồi giữa a.
Đúng, Hàn Ti ngồi ở chính
giữa, bên tay phải của anh chia ra là anh hai Hàn Vũ, em út Hàn Tuệ, chị cả Hàn
Mẫn cùng với chồng là Quan Dịch, tay trái của anh thì là cha chồng tôi, mẹ
chồng, rồi đến tôi và Hàn Lỗi.
Lần này kiểu gì cũng
giống đại hội gia đình, có điều không khí này…hình như có chút quái dị.
Phòng bao này cách âm khá
tốt, gần như không nghe thấy được những tiếng ầm ĩ dưới lầu, mọi người rối rít
chọn những ca khúc mà mình thích, không phải là lấy ra hát mà là lấy ra làm bối
cảnh âm nhạc trong lúc nói chuyện phiếm, ai cũng vừa cười vừa nói, chỉ có mỗi
Hàn Ti là cô độc một mình uống rượu giải sầu, vẻ mặt có ảo não, có hối hận,
thống khổ, xung quanh như đang chìm vào trong bóng tối âm trầm vậy.
Tôi dò xét cẩn thận, nhìn
ngắm bốn người đàn ông nhà họ Hàn, phát hiện thì ra bọn họ khá là giống nhau,
cha chồng tôi dù sao cũng là công thần chủ chốt sáng tạo ra mấy người nên hết
sức cao lớn tuấn lãng, có lẽ vì tuổi tác đã cao nên thoạt nhìn ông rất ấm áp,
ôn hòa, nhưng khí phách thì vẫn tồn tại khiến người khác khó lòng bỏ qua được;
khí chất của Hàn Ti càng giống ông hơn, quả thật là ôn văn nho nhã, ưu tú mê
hồn; Hàn Vũ trông qua như công tử phong lưu bất cần đời, cả ngày treo lên mặt
nụ cười không hề đứng đắn nhưng lại được mọi người yêu thích đến bất ngờ; còn
Hàn Lỗi, hừ, căn bản chính là một con hồ ly khoác da dê chứ còn gì nữa.
Khi tầm mắt của tôi qua
lại giữa mấy người này, vừa nhìn đến cha chồng thì đột nhiên khuôn mặt
của liền đỏ ửng lên, tư tưởng hết sức không thuần khiết,
ảo tưởng đến hình ảnh cha chồng bị mẹ trói cứng ở trên giường, sau đó…
A! Xấu mặt quá!
Nhìn kẻ từ lúc chúng tôi
tiến vào vẫn không ngừng uống rượu giải sầu- Hàn Ti, anh đã chuyển từ chén sang
chai, trực tiếp cầm lên tu ừng ực, tôi rốt cuộc không nhịn được quay sang hỏi
mẹ chồng: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Chị dâu đâu mẹ?”
Nghe được hai chữ “Chị
dâu” từ miệng tôi, thân hình cao lớn của Hàn Ti hơi cứng lại một chút, một giây
sau liền ra sức uống rượu hơn.
Mẹ chồng tôi nhìn Hàn Ti
hừ lạnh một tiếng, quay đầu cười nói với tôi: “Bị cái tiểu tử ngu ngốc này chọc
cho ghen lên, lại còn không nghe được lời giải thích nên bỏ về nhà mẹ đẻ rồi
còn đâu!”
“A?” Tôi có chút bất ngờ
khi nghe vậy.
Mẹ chồng lại hảo tâm,
tiếp tục giải thích: “Thật ra thì đây đều là do thằng nhóc đần này tự tìm, căn
bản là chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân thắp đèn, mình cùng tình nhân cũ vừa
nói vừa cười nhưng lại không cho người ta cùng mối tình đầu ăn một bữa cơm,
nhìn xem, ghen lên là nói năng hàm hồ, thế là tiểu bạch thỏ của chúng ta thấy
thế ghen tị, tức giận, rồi bốc hỏa, bỏ nhà ra đi. Thật ra thì tên này tái phạm
rồi tái phạm không biết bao nhiêu lần rồi, chúng ta còn lén đánh cược xem khi
nào thì tiểu bạch thỏ sẽ bộc phát, không nghĩ tới con bé giỏi nhịn như vậy, mãi
đến hôm nay mới vùng lên, cho nên kẻ đánh cược tiểu bạch thỏ sẽ không phản
kháng là Hàn Vũ phải mời khách!”
Nghe lời mẹ, Hàn Vũ nhìn
Hàn Ti bĩu môi đầy đáng thương, ai oán nói: “Thiếu em nên anh mới thành như vậy
chứ sao, kết quả kìa, chẳng những làm người ta thất vọng, còn hại em phải tiêu
pha bao mọi người, anh phải đền em đi!”
Lúc này, Hàn Ti lại tìm
rượu uống nhưng chỉ chụp được trống không vì cha tôi đã ra tay, đoạt lại chai
rượu của anh, nhàn nhạt nói: “Đừng lãng phí rượu ngon.”
Hàn Tuệ vẻ mặt nhìn có
chút hả hê nói: “Hối hận rồi sao, hối hận đến đứt ruột đứt tóc cũng không làm
được gì, đáng đời anh!”
Hàn Mẫn lạnh lùng quét
Hàn Ti một cái, chán ghét nói: “Đây chính là kết quả của việc khi dễ tiểu bạch
thỏ quá mức, hừ, tên đàn ông nhàm chán làm chuyện nhàm chán, quỳ xuống khóc
đi!”
Quan Dịch không nói gì
nhưng không ngừng gật đầu, tỏ vẻ ủng hộ quan điểm của vợ
Tôi co giật khóe miệng
nhìn bọn họ, mấy người này xác định là người một nhà ư? Bọn họ xác định Hàn Ti
không phải là đứa bé được ôm về hoặc là con nuôi? Tại sao không ai thèm an ủi
anh mà ngược lại còn bỏ đá xuống giếng chứ?
“Con dâu ngoan, con cũng
nói một câu đi!” Mẹ chồng đột nhiên yêu cầu tôi cũng tham dự “Hội những kẻ đâm
chém châm chọc người” này.
Có lẽ là vì cùng Hàn Lỗi
chung sống đã lâu, tôi thế nhưng bật thốt lên: “Dạ …kẻ này tái phạm nhiều lần
không đáng được đồng tình, không đáng được thương xót, không đáng được tha
thứ…”
Hàn Lỗi còn tuyệt hơn,
chẳng qua là phát ra một tiếng hừ lạnh đầy khinh thường mà thôi.
Lạnh quá, gió lạnh quá,