
khóe miệng anh lúc ngủ còn khẽ nhếch lên, thỏa mãn vô cùng.
Anh nhất định là mệt muốn
chết rồi, từ nước ngoài bay trở về đã rất mệt, mà trận hoan ái kịch liệt mới
vừa rồi khiến tôi xấu hổ càng khiến anh tiêu hao không ít thể lực, bây giờ
không mệt mỏi mới là kỳ quặc ấy.
Liếc nhìn khuôn mặt đang
ngủ đầy thỏa mãn của anh lần nữa, tôi đưa tay tắt đèn ở đầu giường, chậm rãi
tiến vào trong ngực anh, cái đầu nhỏ cọ xát tìm vị trí thoải mái rồi chậm rãi
tiến vào mộng đẹp, xem ra người tiêu hao thể lực nhiều phải là tôi mới đúng.
Sáng sớm ngày thứ hai,
cảm thấy đói bụng nên tỉnh giấc, tôi đặt Hàn Lỗi đang ngủ say trên vai mình vào
chiếc gối đầu, ôm xương sống thắt lưng đau nhức đi vào phòng bếp, tính toán
chuẩn bị một bữa sáng thịnh soạn để bổ sung thể lực và năng lượng.
Mặc dù rất muốn làm một
bữa sáng thịnh soạn nhưng khi phát hiện trong tủ lạnh chỉ có trứng gà cùng chân
giò hun khói, tôi đành nhận mệnh đem trứng tươi cùng chân giò hun khói làm đồ
ăn, dù sao cũng có lúc không thể yêu cầu quá cao được.
Đang đập trứng gà ra một
cách hoàn mĩ, tôi đột nhiên bị người từ phía sau nhốt lại, cảm giác có hơi thở
nóng rực phun trên cổ mình.
Tôi ý tứ ý tứ quẩy người
một cái, kháng nghị nói: “Đừng làm rộn, em cần khôi phục thể lực!”
Hàn Lỗi cười khẽ, sau đó
ấn nhẹ một cái xuống cổ tôi, biết điều một chút buông tay, chủ động tiêu sái
ngồi xuống bàn chờ bữa sáng tình yêu của tôi.
Làm sao anh có thể chắc
chắn tôi sẽ chuẩn bị một phần ăn cho mình chứ? Mặc dù đúng là tôi có làm cho
anh một phần thật.
Ăn xong bữa sáng, khôi
phục thể lực xong, Hàn Lỗi lại tiếp tục lấy lí do “Tiểu biệt thắng tân hôn”, dụ
dỗ tôi cùng với anh yêu yêu, vấn đề là, tôi cũng cam tâm tình nguyện bị dụ dỗ
như vậy.
Cho nên, cả một ngày đó,
bàn bếp, nhà tắm, ghế salon, trên giường lớn…gần như nơi nào cũng để lại dấu
vết chúng tôi hung hăng “giày xéo”.
Thật là phóng túng a
phóng túng, mặt a xấu mặt.
Lại là một ngày sáng sớm,
Hàn Lỗi tinh thần rõ ràng rất phấn chấn lôi kéo tôi cùng nhau đi làm.
Bởi vì vô duyên vô cớ
được nghỉ một tuần, vừa đi làm đã hiện lên vẻ mặt mệt mỏi rõ ràng, thế nên tôi
buộc phải nghênh đón ánh mắt mập mờ của một đám đồng nghiệp cả nam lẫn nữa, độc
thân hoặc đã có chồng lao tới “bức cung”.
Nói giỡn, tôi Hạ Anh là
ai chứ, nếu đơn giản thế đã “Đầu hàng” dưới sự bức cung của mọi người thì thật
mất mặt a, hơn nữa trên người tôi nơi nào cũng không dày, chẳng may mặt lại là
thứ dày nhất, thế nên cả đám đều bị cái kẻ mặt dày này đuổi đi, còn lại mình
tôi phe phẩy cái khăn YY (tự sướng) một hồi đến lúc cao hứng hài lòng mới thôi.
Buổi trưa lúc nghỉ ngơi,
tôi ở trên sân thượng vô tình gặp gỡ Tần Hạo.
“Này! Tiểu Hạo Hạo! Đã
lâu không gặp a!” Tôi vui vẻ chào hỏi với hắn.
Rất hiếm khi có lúc Tần
Hạo không hề kháng nghị cách gọi của tôi mà nghiêm túc chân thành đánh giá tôi
rồi nghi ngờ hỏi: “Cô không phải là đang mang thai đấy chứ?”
Tôi nheo lại mắt, ngoài
cười nhưng trong không cười hỏi: “Cậu cảm thấy tôi bây giờ thế nào?”
“Ừm…” Hắn đem tầm mắt
dừng ở trên bụng của tôi, vươn tay sờ sờ cẳm, gật gù nói: “Xem mặt thì không
giống nhưng nhìn cái bụng nhỏ kia thì…”
Hừ, nhân tiện nói móc
dáng người của tôi đúng không.
“Tiểu Hạo Hạo!” Tôi đột
nhiên cười rất ngọt gọi hắn, “Cậu cảm thấy rơi tự do từ tầng cao nhất xuống
tầng dưới sảng khoái đến cỡ nào a?”
“… Tôi sai lầm rồi…”
Trở lại nhà trọ, sau khi
bước vào thang máy, tôi vui mừng phát hiện mình lại thêm một hàng xóm mới.
Kể từ khi gia đình Lưu
Tĩnh chuyển vào, tầng lầu này của chúng tôi càng ngày càng có nhân kh
Đội dọn nhà của Hà Dịch
và Lưu Tĩnh khiêng rất nhiều đồ dùng gia dụng từ trong thang máy ra ra vào vào,
bận rộn không hết việc.
Bởi vì nhà của chúng tôi
ở phía trong cho nên cần phải đi qua cái cửa lớn đang có rất nhiều người tới
lui không ngớt kia.
Vì tò mò, tôi không nhịn
được thò đầu vào bên trong liếc nhìn.
Ừm, rất hỗn loạn…
Nhưng mà tôi có thể xác
định một chuyện, chủ nhân của cái nhà này chính là một người đàn ông.
Mỗ Anh nghi ngờ: một
người đàn ông thường xuyên có phụ nữ qua đêm ở nhà, không phải chính là loại
công tử lăng nhăng hay sao?
Tôi phải hình dung người
hàng xóm mới tới này là một người đàn ông như thế nào đây a?
Vóc người thon dài, làn
da trắng nõn, áo sơ mi dài tay, quần rộng thùng thình, có một chút tang thương,
mái tóc lộn xộn không cắt ngắn mà hơi dài, vừa vặn che khuất ánh mắt của anh
ta, sống mũi cao thẳng, đôi môi so với Hàn Lỗi có chút đầy đặn hơn, cằm thêm
chút râu ria nữa.
Dạ, tôi chỉ có thể nói
anh ta là một người đàn ông rất có tính nghệ thuật, biết đâu thật sự là một
người ham mê nghệ thuật thì sao nhỉ?
Không giống chúng tôi, so
sánh với chơi cùng nghệ thuật thì càng giống như là bị nghệ thuật chơi đùa hơn.
Người đàn ông kia đứng ở
giữa phòng khách, vừa lúc tầm mắt cùng tôi chạm nhau, anh ta hơi sững sờ một
chút, nhưng ngay sau đó liền mỉm cười gật đầu, vì lễ phép, tôi cũng gật
đầu mỉm cười theo, chẳng qua là, tôi vừa muốn cười liền phát hiện trước mắt tối
s