
ầm lại, nghi ngờ chăm chú nhìn một chút, nguyên lai là không biết từ lúc
nào mình lại đứng sau lưng của Hàn Lỗi, chỉ thấy từ phía sau ót của anh ấy
hướng về phía người đàn ông nọ đang đứng bên trong gật đầu, làm cho tôi không
nhìn thấy vẻ mặt.
Kế tiếp, Hàn Lỗi không hề
cho tôi bất kỳ cơ hội nào nữa để nhìn kỹ người đàn ông kia, một phen kéo tôi đi
thẳng tắp qua cánh cửa.
Có lẽ là thanh âm dọn nhà
có chút lớn, Hà Dịch và Lưu Tĩnh so với chúng tôi đã sớm rời khỏi công ty cũng
mở rộng cửa quan sát.
Tôi bước nhanh tới chỗ
Lưu Tĩnh, thân mật lôi kéo cô ấy, đem miệng tiến lại gần bên tai rồi cùng nhau
đi ra sau cửa, nhỏ giọng hỏi: “Cô có quen với người hàng xóm kia không? Lai
lịch của anh ta thế nào?”
Lưu Tĩnh cũng rất phối
hợp với tôi nhỏ giọng nói: “Hoàn toàn không biết cũng chưa từng thấy qua, xế
chiều hôm nay lại đột nhiên dọn đến, nhân viên dọn nhà vẫn bận rộn với những
thứ kia từ đó đến giờ đấy.”
Trời ạ, không phải chứ,
từ xế chiều đến giờ ít nhất cũng phải mấy tiếng đồng hồ rồi đi, mọi người nói
xem một người đàn ông tại sao lại có thể nhiều đồ như vậy chứ? Người đàn ông
này tại sao lại có nhiều như thế chứ? Người đàn ông này tại sao lại có nhiều
như thế chứ?
Bên này, tô và Lưu Tĩnh
tụ cùng một chỗ rất bà tám suy đoán tuổi của người đàn ông mới tới, rồi nghề
nghiệp, thậm chí còn cả chuyện anh ta có người yêu hay không nữa… Mặt khác, bên
kia, Hàn Lỗi cũng đang cùng Hà Dịch đứng một chỗ, hai người vai đụng vai, đưa
lưng về phía chúng tôi tựa hồ cũng đang “Bát quái” rất hăng say, thi thoảng còn
nghiêng mặt nghiêng đầu tỏ vẻ có chút phức tạp và kỳ quái.
Chẳng lẽ bọn họ cũng cảm
thấy có hứng thú với người hàng xóm mới này?
Xem ra, bây giờ có hứng
thú đối với đàn ông không còn là độc quyền của phụ nữ nữa rồi.
Buổi tối, nằm ở trên
giường tôi bắt đầu nghĩ tới một người đàn ông khác lần thứ N ngoại trừ Hàn Lỗi.
Thật ra thì tôi nghĩ đến
những người đàn ông khác cũng không phải là nhiều, bởi vì tôi cũng chỉ biết có
vài người đàn ông mà thôi, có thể nói là dùng mười đầu ngón tay cũng có thể đếm
hết.
Bây giờ chúng ta thử nói
tới những người đàn ông khác xuất hiện sau khi tôi cùng Hàn Lỗi kết hôn xem
sao: trước hết là người đàn ông đầu tiên trong cuộc đời của tôi, cũng là một
người đàn ông hết sức quan trọng, hơn nữa có thể nói nếu không có ông ấy sẽ
không có tôi, đó chính là cha tôi, nguyên nhân nghĩ tới ông cũng rất đơn giản,
không biết ông ấy “rời nhà trốn đi” ở bên ngoài có tự chăm sóc bản thân tốt hay
không, có dụ dỗ mẹ tôi thành công hay không; sau đó là Tần Hạo, bởi vì có một
khoảng thời gian không nhỏ tôi đã coi người này chính là tình địch của mình,
nghĩ xem anh ta làm những cách nào để hấp dẫn Hàn Lỗi, mặc dù sau đó kết quả
hấp dẫn đều là thất bại; tiếp theo là Tần Dương cùng Cao Phàm Vũ, chỉ vì
hai người này một kẻ đầu trọc một kẻ tóc bù xù; tiếp theo đó lại chính là Lâm
Triết, chính là mối tình đầu của tôi, bởi vì là mối tình đầu cho nên đôi khi
cũng có lúc nhớ lại câu chuyện thuần khiết năm xưa, thuận đường nhớ tới anh ta
một chút; rồi sau đó là Hà Dịch, trước không nói đến những thứ khác, người ta
nhưng là mỹ thiếu niên đó nha, chẳng lẽ một kẻ biết thưởng thức mĩ nam như tôi
đây lại có thể dễ dàng bỏ qua cho anh ta sao, dù gì nhiều lúc cũng cần những
người hoặc vật tốt đẹp như thế để dỗ dành giấc ngủ mà; còn có cả cha chồng tôi,
đặc biệt là việc ông ấy bị mẹ chồng sử dụng cà vạt trói lại; cả Âu Dương Suất
nữa, nghĩ tới là chỉ muốn “so chiêu” cùng cậu nhóc đẹp trai này; thêm cả ông
Hàn, vẻ mặt làm nũng của ông ngày đó quả thực rất hài hước, rất buồn cười; bây
giờ là người hàng xóm mới đến kia, tạm thời tôi mới chỉ nghĩ đến hắn là kẻ đàn
ông cũng phải yêu thích tôi, chứ rốt cuộc anh ta là người thế nào thì không rõ
lắm.
Một, hai, ba, bốn, năm,
sáu, bảy, tám, chín, mười, vừa đúng mười người đàn ông, tôi đã nói mười đầu
ngón tay là có thể đếm hết rồi mà.
“Cưng ơi, em tròn mắt ngơ
ngác đang suy nghĩ gì đấy?”
Lúc này, Hàn Lỗi đột
nhiên cúi người nhìn tôi hỏi.
Tôi một phen đẩy anh ra,
lạnh nhạt nói: “Nghĩ đến người đàn ông khác.”
“A?” Hàn Lỗi lấy tay
chống đầu nằm nghiêng ở bên cạnh tôi, dùng một tay kia vuốt vuốt tóc của tôi
rồi thì thầm thật nhỏ, “Để người chồng thông minh của em đoán một chút xem,
người đàn ông bây giờ em đang nghĩ tới hẳn không phải là anh, đúng không
nào?”
“Nha! Em chưa nói qua anh
rất thông minh sao?” Tôi đem mặt về phía anh ấy, cố ý tạo ra vẻ sùng bái đầy
dối trá nói.
“Mặc dù đây là lần đầu
tiên em nói như vậy nhưng mà anh cũng biết mình thật sự rất thông minh, đây là
chuyện không thể chối cãi, bất quá em cũng rất lớn mật nha, lại dám ở trước mặt
người đàn ông như anh thừa nhận người đàn ông mình đang nghĩ không phải chồng
của mình, cưng à, anh hẳn nên bội phục dũng khí của em đúng không?”
Lời này nghe sao cũng
thấy có mùi vị nguy hiểm nha, hơn nữa còn là nguy hiểm cận kề nữa.
“Em nói thế thì anh làm
sao có thể không trừng phạt nghiêm khắc em đây?” Anh vừa cười đến ôn nhu
vừa dùng ngón tay khẽ ve vuốt m