
h công việc ở công ty bề bộn, liền nghĩ muốn chia sẻ giúp anh một chút thôi mà!” Trầm Tùy Tâm nũng nịu rúc vào trong ngực Quý Vỹ, chu miệng nhỏ làm nũng.
Tô Tuyết nhìn một màn này, rốt cuộc biết tại sao Cố Thiển Hi lại ly hôn… Bởi vì người phụ nữ này chưa bao giờ biết vận dụng đặc tính trời sinh của phụ nữ.
Quý Vĩ khẽ thở dài một hơi: “Sau này không nên tùy hứng như vậy nữa!” Nói xong, hắn một tay cầm tay Trầm Tùy Tâm một tay ôm lấy lưng cô ta.
Ôn nhu như thế, thiếu chút nữa Cố Thiển Hi đã không nhận ra Quý Vĩ.
“A Vĩ…” Nhớ tới cặp vợ chồng trong tiệm áo cưới của Tô Tuyết, Cố Thiển Hi nhịn không được muốn hỏi Quý Vĩ: “Tôi muốn biết, trong bảy năm qua, anh có khi nào thực sự yêu tôi?”
Yêu ư? Quý Vĩ không biết trả lời vấn đề này thế nào! Ban đầu cưới Cố Thiển Hi, thực ra có một phần là vì trả thù Phó Hữu Minh. Chung đụng bảy năm, hiện tại Cố Thiển Hi mới hỏi, có yêu cô hay không, vẻ mặt Quý Vĩ có chút do dự.
Hắn nghĩ, hẳn có lẽ là yêu? Quý Vĩ nghĩ dù sao cũng đã từng thật sự mong muốn giữ Cố Thiển Hi lại.
“Cố Thiển Hi, cậu không thể bình thường một chút sao, đáp án này có cần thiết phải biết không? Đứa con của cậu cũng đã mất rồi, hắn bây giờ bởi vì cậu không thể sinh con mà lựa chọn vứt bỏ cậu, một tên đàn ông như vậy, khốn kiếp, cậu còn hi vọng xa vời gì nữa!” Tô Tuyết một tay túm cánh tay Cố Thiển Hi, mặt đỏ rần tức giận.
Cố Thiển Hi vẫn bướng bỉnh nhìn Quý Vĩ, nhất quyết phải biết được đáp án.
Tô Tuyết tức giận nhìn Quý Vĩ, đau lòng mắng: “Tên đàn ông phụ bạc này, sao anh không thể thẳng thắn nói ra? Anh đừng mong muốn ăn trong chén lại nhìn trong nồi?”
Quý Vĩ nghĩ, có lẽ hắn nên tàn nhẫn một chút, ít nhất có thể công bằng đối với Cố Thiển Hi.
Chẳng qua là, trong cuộc đua tình yêu, không bao giờ có sự công bằng.
“Không có!” Quý Vĩ ôm Trầm Tùy Tâm, xoay người đưa lưng về phía Cố Thiển Hi.
Hai chữ đơn giản, Cố Thiển Hi trong đầu nháy mắt trống rỗng: “Vậy tại sao anh lại cưới tôi?”
Quý Vĩ tàn nhẫn nói: “Chúng ta khi đó còn trẻ tuổi bồng bột! Thiển Hi, hiện tại những lời này đã không còn ý nghĩa. Mong cô có thể sớm tìm được người đàn ông chân chân chính chính yêu cô!” Nhấc chân, Quý Vĩ không nói nữa, ôm Trầm Tùy Tâm nhanh chóng rời đi.
Thật ra trái tim của hắn mơ hồ đã hiểu rõ, Phó Hữu Minh đột nhiên làm nhiều chuyện như vậy, chỉ sợ hết thảy cũng đều vì Cố Thiển Hi.
Đã bảy năm, vậy mà anh ta vẫn còn yêu người phụ nữ này!
“Thiển Hi, cậu có sao không?” Tô Tuyết đau lòng nhìn Cố Thiển Hi, nhìn cô tự mình đả thương chính mình, nhìn Quý Vĩ tàn nhẫn nói ra những lời khiến người ta giận sôi. Mà hết thảy những điều này, cô lại bất lực không giúp được gì! Ôm thật chặt Cố Thiển Hi, Tô Tuyết khẽ nói thầm: Mọi việc rồi sẽ ổn! Thời gian là liều thuốc tốt nhất, sẽ đem vết thương của cậu khép lại nhanh thôi!
Cố Thiển Hi trước sau vẫn không động đậy, thậm chí cũng không lớn tiếng khóc, từ đầu đến cuối yên tĩnh đến quỷ dị. Tô Tuyết sợ cô nghĩ quẩn, liền kéo Cố Thiển Hi lên xe: “Hôm nay chúng ta không say không về! Để cho những tên đàn ông như vậy chết hết đi!”
Quán rượu Tô Hà là một trong những nơi Tô Tuyết thường lui đến, cô luôn mặc những bộ trang phục xinh đẹp đến những nơi này, hàng đêm đem mình chìm đắm vào cuộc sống về đêm ồn ào náo động. Quán rượu Tô Hà là quán rượu thượng lưu nổi danh thành phố A, không ít những tên đàn ông có tiền thích đến chỗ này.
Tô Tuyết đem ba hồn bảy phách của Cố Thiển Hi kéo về, một lần nữa đưa cho cô một bộ trang phục thật đẹp, là một chiếc váy tím cổ sâu chữ V, sau đó đem kiểu tóc bình thường giản dị của cô tùy ý búi lên, sau đó giúp cô trang điểm thật trang nhã. Còn mình thì lại mặc một cái quần cụt, lái xe đi đến Tô Hà.
Mười giờ tối chính là thời gian bắt đầu cuộc sống về đêm, quán rượu Tô Hà nhanh chóng lấp lánh ánh đèn neon, người đến người đi nườm nượp. Tô Tuyết kéo Cố Thiển Hi, áp sát tai cô nói: “Cố Thiển Hi, cậu có chết cũng phải cùng mình hợp tác, bày ra bộ dáng lúc trước ấy. Đừng trưng ra bộ mặt vừa bị đàn ông vứt bỏ nữa, tối hôm nay dũng cảm thì tìm người đàn ông khác gặp gỡ, để cho những tên đàn ông khốn kiếp thấy được sự quyến rũ của cậu!”
Cố Thiển Hi xấu hổ cười cười, bộ dạng kia so với cười còn khó nhìn hơn.
Tô Tuyết nói: “Được rồi bà cô, cậu vẫn là đừng nên cười, thật khó nhìn!”
Nhân viên phục vụ ở quầy rượu đối với Tô Tuyết rất quen thuộc, thấy Tô Tuyết đi tới liền vội vàng chào hỏi: “Chị Tô, chị tới rồi. Vị này là bạn của chị sao?”
“Ừ, như cũ nhé!” Tô Tuyết trả lời.
Hai người ngồi xuống quầy bar, cách đó không xa trên sân khấu có một cô gái trẻ chừng hai mươi tuổi đang hát một ca khúc, Cố Thiển hi đưa ánh mắt dời qua, hơi có chút thất thần.
Tí tách tí tách, tí tách tí tách, đêm tối cô đơn cùng ai trò chuyện;
…
Tí tách tí tách, tí tách tí tách, một lần gặp gỡ đem người nhớ thương!
Nhân viên phục vụ Tiểu Chính Thái là một cậu trai trẻ khoảng hai mươi tuổi, đối với hai người phụ nữ Tô Tuyết cùng Cố Thiển Hi mà nói, hiển nhiên vẫn còn quá nhỏ. Chỉ có điều bất cứ độ tuổi nào Tô Tuyết cũng có thể trò chuyện, cô gọi nhân viên phục vụ đến bên cạnh, ở bê