
t gầy yếu lúc này trông giống như
vô cùng khổ sở.
"Chẳng lẽ ông nội muốn ép cháu lấy một người cháu không yêu, thống khổ cả đời sao?" Cô lập tức hỏi lại, không chịu lép vế trước bộ dáng khổ sở của ông nội.
"Ông có ép cháu lập tức lấy
cậu bé kia đâu?" Khang Lập Đức tủi thân giải thích: "Ông chỉ yêu cầu
cháu gặp nó một lần thôi. . . . . ."
"Vi Băng, mau đáp ứng ông nội đi!" Khang phu nhân từ trước tới nay hiếm khi bộc lộ cảm xúc cũng phải lên tiếng.
Khang Bách Niên buộc phải xen vào, lấy giọng điệu nghiêm túc khuyên con gái,
"Vi Băng, ông nội đối xử với con thế nào, chính con cũng biết, chẳng lẽ
con không thể thành toàn nguyện vọng nho nhỏ của ông nội, đi gặp mặt
người ta sao? Ông nội đã tám mươi tuổi rồi, có thể sống thêm được bao
lâu, con không thể giúp ông nội vui vẻ một chút à?"
"Đúng vậy, để cho ông vui vẻ một chút thôi. . . . . ." Chao ôi? Đây là có ý gì? Tuy
nay ông đã già, nhưng thực ra vẫn vô cùng khỏe mạnh. Hiện tại con của
ông là muốn thế nào đây? Muốn nguyền rủa ông sao?
"Nếu vậy, ông
nội phải thề đi, sau khi gặp mặt đối phương, cháu sẽ là người quyết
định. Ông không được ép buộc cháu!" Cô cũng không phải là người dễ bắt
nạt, nhất định sẽ khiến ông nội không còn lời nào để nói.
"Chờ
tới lúc gặp mặt xong, đương nhiên sẽ tùy ý các cháu." Cảm nhận được còn
có lối để cứu vãn, Khang Lập Đức lập tức đứng lên, cười nói: "Đến lúc
đó, nếu cháu thấy không thích, chẳng lẽ ông nội còn có thể ép cháu bước
vào lễ đường sao?"
"Là ông nội nói nhé, cháu sẽ ghi nhớ." Cô vừa
giơ tay ra vẻ thắng lợi, lại thấy vẻ mặt sâu xa của ông nội nên hơi nhíu mi."Vậy thì ông nội mau an bài cho chúng cháu gặp mặt đi!"
"Bà nội vừa nói, sau khi cháu và Khang tiểu thư gặp mặt mà quyết định không làm quen, thì bà tuyệt đối sẽ không có ý kiến, đúng không ạ?"
Thượng Thái Lăng xoa xoa cằm, đôi mắt đen sáng ngời chăm chú nhìn bà nội, đánh giá xem bà đang có tình toán gì, đồng thời sử dụng từ vô cùng cẩn thận.
Bà nội của anh không phải là một người tầm thường. Lúc bà còn trẻ, bà là
một thương nhân rất tài giỏi, khi già đi cũng không hề hồ đồ. Bây giờ bà còn đảm nhiệm một chức vụ quan trọng trong hội đồng quản trị của tập
đoàn, bởi vậy anh không bao giờ giám xem thường năng lực của bà.
"Đúng vậy.” Thượng Lâm Thải Hà nghiêm túc trả lời vấn đề của cháu trai.
"Nếu đã vậy thì cháu nghĩ là không cần gặp mặt đâu, bà nội.” Thượng Thái
Lăng dứt khoát đáp, "Cháu sẽ không làm quen với bất kỳ người con gái nào nữa, điều đó hẳn là bà rất hiểu."
Biết rõ anh có bạn gái mà còn
muốn giới thiệu bạn gái cho anh, không biết bà nội bảo anh an tâm cái
gì, muốn anh phụ lòng người yêu sao?
"Cháu trai à, bà có ép cháu lấy Khang tiểu thư sao?" Thượng Lâm Thải Hà bình tĩnh nhìn cháu trai.
Bà biết, muốn thực hiện tâm nguyện của bà và Khang Lập Đức là không dễ
dàng, nhưng bà muốn nhìn thấy con cháu hai người được hạnh phúc bên nhau trong quãng đời còn lại của bà. Nhưng đám trẻ này cố tình không hiểu
cho.
Hơn nữa, bà không tin rằng cô bé ích kỷ kia có thể làm cho
cháu trai yêu quý của bà hạnh phúc. Bà làm như vậy đều là vì hạnh phúc
của Thái Lăng.
"Nếu không có khả năng phát triển thì tại sao cháu phải lãng phí thời gian đi gặp mặt?" Thượng Thái Lăng cau mày hỏi.
Bà nội anh vô cùng sắc sảo, chỉ khi ở bên cạnh mối tình đầu là ông Khang
Lập Đức – người sáng lập ra tập đoàn bách hóa danh tiếng thì mới trở nên dịu dàng. Anh rất sợ phải rơi vào cái bẫy của bà.
"Cháu muốn bà
phải nhắc lại sao?" Thượng Lâm Thải Hà thở dài."Đây là lời hứa của bà
nội khi còn ở bên cạnh người kia. Thời điểm hiện tại buộc phải thực
hiện."
Thượng Thái Lăng trầm ngâm nhìn bà nội." Sau khi cháu gặp
mặt Khang tiểu thư mà kết quả vẫn không thay đổi, chỉ yêu mình bạn gái
hiện giờ của cháu thì bà định thực hiện lời hứa kiểu gì?"
Bà nhấp một ngụm trà, chậm rãi hỏi, "Giả sử bà là khách hàng thuộc ngân hàng
của cháu và tiền để dành của bà gặp phải vấn đề. Bà muốn trách cứ các
cháu thì các cháu lại không chịu tìm hiểu mà khẳng định là vấn đề ở
bà. Cháu cho rằng bà sẽ có cảm giác gì? Tuy rằng có thể vấn đề là ở bà, nhưng các cháu vẫn phải có nhiệm vụ tìm hiểu. Có phải vậy không cháu
trai?"
Nói xong, bà bình thản chờ câu trả lời.
Thượng Thái Lăng nhíu mày, chăm chú nhìn bà hơn mười giây.
Anh cảm thấy câu “Gừng càng già càng cay” rất đúng, thậm chí còn có thể áp dụng lên người bà nội.
"Cháu hiểu ý của bà, bà nội.” Anh nhướn mày. "Cháu sẽ gặp mặt Khang tiểu thư
nhưng cháu nói trước, cháu chỉ gặp mặt một lần, không có nguyện vọng.
Cho nên bà cũng đừng chờ mong, đối tượng kết hôn của cháu vẫn là Cung
Kỳ, điều đó tuyệt đối sẽ không thay đổi!"
Thượng Lâm Thải Hà nhìn cháu trai, lạnh nhạt đáp: "Bà có nói rằng cháu vừa gặp Khang tiểu thư
sẽ vừa lòng sao? Cháu không cần phải nói trước như thế."
Thượng Thái Lăng chăm chú nhìn bà nội, rốt cuộc cũng hiểu mình nên có cảm giác gì.
Quả nhiên, gừng càng già càng cay. Chiếc xe ô tô màu đen lao vút vào bãi đỗ xe của quán Bar, Thượng Thái Lăng
dừng xe lại, rồi xuống xe. Trên đường đi tới cửa quán Bar, anh