Polly po-cket
Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn

Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323832

Bình chọn: 7.5.00/10/383 lượt.

phụ nữ này? Dịch Nam Phong miệng phát ra một âm thanh dường như thở dài, lười cùng Ngưu Bảo Nhi đối đáp vô nghĩa, anh quay lại ôm lấy cô gái nhỏ đang bất an xoay người bước đi “Ngày mai lập tức quay về, tôi sẽ nói chuyện lại với Giản lão gia.”

Ngưu Bảo Nhi nghẹn họng nhìn trân trối, người đàn ông này hoàn toàn không thèm nhìn cô lấy một cái đã đi rồi? ! ! Mẹ nó, bà đây đánh không lại anh, bằng không, thật muốn… Đằng sau tỉnh lược một ngàn chữ. Ngưu Bảo Nhi trong đầu thầm chửi rủa Dịch Nam Phong vô số kiểu. Người của mình bị ôm đi lại không có can đảm đi đoạt về, Ngưu Bảo Nhi hùng hùng hổ hổ tức giận trở về.

Giản Lân Nhi bây giờ còn đang giãy dụa “Anh làm sao vậy, em muốn xuống, ngày mai em còn phải huấn luyện.” Tuy nói là thấy người thật mới biết mình trước giờ nhớ nhung người này như thế nào, nhưng vừa nãy bị Liên trưởng nhìn thấy, Ngưu Bảo Nhi tuy rằng ngày thường vẫn cùng các cô nói năng đùa giỡn, nhưng đến lúc huấn luyện cơ bản chính là họ hàng cũng không nhận, thật sự là phiền phức rồi mà.

“Em, câm mồm! ! !”

Giản Lân Nhi hoài nghi chính mình nghe lầm, hai chữ này tuyệt đối không thể là Dịch Nam Phong nói ra, miệng người này sao có thể nói ra loại lời thô tục như vậy? Gấp rút đi về phía trước, Dịch Nam Phong tinh tế cảm thụ xúc cảm của cô gái trong lòng, vừa nãy tình ý đang lên thì bị gián đoạn, bây giờ chỉ cần nghĩ đến mình đang chân thật chạm vào cô ấy thì rõ ràng một sự ấm áp từ sâu cơ thể nóng lên rất nhanh, không còn cảm giác lạnh như băng khi nhìn bằng ảnh chụp nữa, trong lòng anh lửa cháy lan toả.

Vụng trộm vươn đầu nhìn về hướng Ngưu Bảo Nhi vừa đi, liên trưởng nhìn thấy mình bị ôm đi hình như cũng không có thái độ gì lớn lắm, Giản Lân Nhi nguyện im lặng, liên trưởng còn không nói thì mình còn cần nói thêm cái gì nữa, vừa mới rồi nếu như không có người tới, nói không chừng khoảng cách giữa hai người đã…

Đằng xa có một chiếc trực thăng nhỏ màu trắng “Oành” một tiếng, Giản Lân Nhi bị lôi vào trong, theo sau là một bóng đen đè ép áp sát. “Ô…” Chân và tay đều bị ghìm chặt, Giản Lân Nhi đau đến co rụt lại, dù có cố ý hô đau, nhưng Dịch Nam Phong cũng nhất quyết chèn ép.

Miệng mới bị hôn xuống hai đợt, chỗ hơi đau trên đùi kia cũng đã biến mất khiến đầu óc Giản Lân Nhi lại một lần nữa mơ hồ.

Rốt cục không cần bận tâm có phải ở bên ngoài hay không, Dịch Nam Phong miệng thì cắn cuồng nhiệt, tay thì kéo vạt áo, một tay ôm lấy người kia trực tiếp cởi, hai bên ngực với hai điểm nhỏ theo quần áo hiện ra lắc lư nóng bỏng gợn sóng.

“Cho anh… Lân Nhi cho anh…” Thanh âm gần như khàn khàn, Dịch Nam Phong thở gấp, thấy Lân Nhi lõa thể lộ ra cả nửa người trên, trên mặt anh xuất hiện thần sắc điên cuồng.

Người đàn ông này, có lẽ một năm trước Giản Lân Nhi sẽ sợ hãi, nhưng một năm về sau Giản Lân Nhi ngược lại bắt đầu hưng phấn theo. Trải qua cảm giác này với người mình yêu hoặc là người yêu đã rất lâu không gặp, đợi đến lúc chúng ta gặp lại, lúc da thịt chạm vào nhau, phản ứng hoá học đương nhiên nổ ra ngay lập tức, điều duy nhất ta muốn làm hoặc là khát vọng gắt gao giao hòa cùng một chỗ, nếu như điều kiện cho phép, chắc chắn còn muốn đem cả linh hồn ra trao đổi. Thời điểm đó chẳng sợ dù cho có án mạng, trong mắt ngoại trừ hình ảnh của nhau ra, bạn sẽ tuyệt đối sẽ không nghĩ bất cứ điều gì khác.

Cái phi cơ trực thăng này rất nhỏ, chỉ có hai chỗ ngồi, vừa thấy đã biết là máy bay tư nhân, chỉ vừa đủ hai người ngồi xuống, lúc này Giản Lân Nhi nửa nằm ở trên ghế điều khiển còn Dịch Nam Phong thì nửa cúi thắt lưng, thân thể tạo thành một tư thế vặn vẹo kì lạ trên người Giản Lân Nhi, không khí phủ kín không gian, trong cabin nhỏ chỉ nghe thấy tiếng tim đập cuồng loạn cùng hô hấp dồn dập.

Càng là không gian nhỏ hẹp, càng là hoàn cảnh nguy hiểm, trong cơ thể mê loạn , một người thở kéo một người khác thở theo, tần suất Giản Lân Nhi thở nhanh hơn, ban đầu cắn cắn điểm trước ngực rồi tìm được đường cong , dần dần cắn lên đến môi, chỉ có gắn bó một khắc cũng không chia lìa, Giản Lân Nhi mới cảm thấy miệng sẽ không trống rỗng.

Vươn tay cởi nút quân phục của Dịch Nam Phong thật không hề dễ nhưng cô là dùng tiểu xảo, cởi nửa người dưới trước, không ngờ như thế Giản Lân Nhi rất nhanh đã cởi bỏ được một Dịch Nam Phong ăn mặc chỉnh tề.

Buông ra tìm lên cái miệng nhỏ nhắn, một đường xuống phía dưới, cắn lên cái nơi mà thân thể nhúc nhích hãy còn run rẩy “A…” Giản Lân Nhi thét chói tai, chỉ cảm thấy trong cơ thể mình chỗ sâu nhất bị Dịch Nam Phong lấp đầy.

Mềm nhũn, hoàn toàn vô lực , tính cả cánh tay cũng chỉ để tự mình cởi nút áo, cởi quần áo người ta, nhưng toàn thân bây giờ khát vọng hòa cùng người này thật mạnh, miệng bắt đầu ô ô thở gấp.

Hai cổ chân vô thức phủ kín vây lấy thắt lưng Dịch Nam Phong, sớm đã có chuẩn bị như thế nhưng khi Dịch Nam Phong tiến đến vẫn không tự chủ được gắt gao túm chặt dây nịt. Mặt mày cô nhăn lại, bên trong con mắt choáng váng ẩm ướt hơi nước đọng lại trên lông mi, thần sắc lúc này quyết rũ chết người.

Dịch Nam Phong gầm nhẹ một tiếng, đứng lên, thiếu chút nữa đỉnh đầu đụng trúng n