
n Lân Nhi dở khóc dở cười, Liên trưởng sao thế này, đại hội còn hai tháng nữa mới tới, hiện tại sao lại gấp như thế cơ chứ?
Giản Lân Nhi bây giờ không còn là tiểu nha đầu lúc nào cũng tùy hứng nữa, Dịch Nam Phong mỗi khi thấy Giản Lân Nhi ngủ, thường xuyên nhìn chằm chằm cô cả nửa ngày, cô gái này tựa hồ sắp giương cánh, thần thái cô bắt đầu có điểm bất đồng.
Edit: Belieber
Beta: Rika Nguyen
Bên ngoài hội trường Đại hội, các xe quân dụng lớn nhỏ đậu ở bên ngoài. Giản Lân Nhi sớm đã ngồi ở vị trí VIP, trong lòng thấp thỏm không yên.
Ngưu Bảo Nhi đi cùng với cô đến đây, sau đó quăng lại một câu “Nói cho tốt vào, cho bọn họ ngây ngốc luôn, cấp mặt mũi cho “Xích Luyện” nghe không?”
Bởi vì Ngưu Bảo Nhi vừa mới tới đây, liền thấy xe của Tô Kham cách đó không xa, thế là vội vàng chạy tới lủi vào trong xe đi mất.
Dịch Nam Phong vừa xuống máy bay, cửa biển có gió rất lớn, anh một thân đồ đen, gió thổi vào tóc và áo bay lất phất càng làm tăng thêm vẻ tuấn mĩ, nhưng sắc thái trên mặt lại như ngàn dặm xa cạch, mặt mũi hằm hằm, nhìn sâu không lường được.
Ba tháng gần đây, công ty có rất nhiều việc, cho nên anh khá bận bịu, nhưng trong mấy tháng này, anh thấy mình như mấy năm rồi chưa gặp cô, anh có suy nghĩ có nên nói với Ngưu Bảo Nhi cho Giản Lân Nhi nghỉ một ngày?
Bước chân về phía trước, người đàn ông cao gầy, tay áo tung bay, trong đầu vui sướng vì nghĩ sắp gặp được bảo bối của mình, Dịch Nam Phong có chút vội vàng, điện thoại liền vang lên, đầu bên kia truyền đến tiếng nam nữ thở dốc, Dịch Nam Phong nhướn mi
“Alo…”
“Ở đâu? Đã tới nơi chưa?” Giọng nói Tô Kham phát ra từ kẽ răng, trong chiếc xe nhỏ, Ngưu Bảo Nhi đang ngồi trên người anh mà vặn vẹo, hai người thiệt là bất chấp mọi lúc mọi nơi, tùy tiện tìm một cái ngõ chõ, cho đậu xe bên đường rồi “làm việc chính”
“Tôi ở Hải Nam” Dịch Nam Phong nhẫn nại nói chuyện, chỉ cần dùng đầu ngón chân cũng hiểu được hai người bên kia đang làm gì?
“Người phụ nữ của tôi ở đây, còn dẫn theo người nhà của anh nữa” Dịch Nam Phong dừng bước.
“Đáng chết” Tắt điện thoại, anh liền gọi trực tiếp cho thư ký đặt vé máy bay trở về ngay, thật là vất vả cho thư ký, tầm ba tiếng sau, Dịch Nam Phong chạy như bay tới hội trường Đại hội Nhân dân.
Gọi điện thoại cho Tô Kham, Tô Kham đã sớm chờ sẵn, vừa mới vào cửa, Dịch Nam Phong liền nhìn thấy cô.
Trên sân khấu, một cô gái mặc thường phục, mái tóc đen ngắn bóng mượt, một đồng chí nhìn khắp người cô rồi nói nhỏ với người bên cạnh “Tôi tin tưởng nhóm này sẽ thành công…”
Dịch Nam Phong nghe được giọng nói của cô, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, người đang diễn thuyết trên sân khấu kia là cô sao?
Hùng biện rất tự tin, nói các phương thức huấn luyện ở “Xích Luyện” rất rành rọt, đôi môi đỏ xinh đẹp, hai gò má bóng loáng, tinh thần rất phấn chấn. Một vài người ngồi ở vị trí lãnh đạo không ngừng gật đầu, trao đổi ánh mắt với nhau, cô gái nhỏ bé này, rất hợp với yêu cầu của bọn họ.
“Cảm ơn mọi người” Giản Lân Nhi khom người chào rồi bước xuống, dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay kịch liệt. Dịch Nam Phong thấy có nhiều ánh mắt mơ ước tới bảo bối của mình, anh hừ lạnh một tiếng, mọi người đều chăm chú nhìn cô, không có ai phát hiện được nơi này có người lạ xâm nhập.
Trong này, cũng có một người đàn ông rất giỏi, là Giản Khiêm Trạch, mọi người vây quanh, anh nói đây là em gái của mình, lập tức dấy lên một tin tức động trời, Giản Khiêm Trạch có em gái, là cô gái xinh đẹp tài năng vừa rồi, mọi người không quản phía trước còn có lãnh đạo, liền xúm xít đứng dậy nhường chỗ cho cô.
Dịch Nam Phong híp mắt lạu, đưa tay chỉ về phía trước “Mang cô ấy lại đây”
Tô Kham bất động, nói giỡn sao, nhiều người đang nhìn như vậy, anh làm sao có thể mang ngôi sao sáng của hôm nay đi được a?
“Đi!” Giọng nói lạnh đi vài lần, lãnh khí trên người Dịch Nam Phong tỏa ra tứ phía, Tô Kham đưa tay vuốt vuốt cái mũi, chậm chạp bước đi. Trong quân đội đều coi trọng kỷ luật, mà ở Đại hội này càng kỷ luật hơn nữa.
Tô Kham tận lực tránh mặt các vị lãnh đạo cấp trên, lặng lẽ bước tới bên cạnh Giản Lân Nhi.
Sau đó, không quay đầu lại nhìn nữa.
Dịch Nam Phong mặt đen thui đến dọa người, tìm một vị trí khuất ngồi xuống.
Từ lúc Dịch Nam Phong tiến vào, Dịch Hàn Sơn đã nhìn thấy anh, ông đưa mắt nhìn tài liệu cả nửa ngày, sau đó đưa mắt nhìn Giản Lân Nhi, cân nhắc lại cân nhắc, vẫn là tiếp tục nhìn tài liệu a.
“Tốt, Hội nghị hôm nay tạm dừng tại đây, mọi người nghỉ ngơi trong chốc lát” Rốt cục trên đài cũng có người nói , vì thế ánh mắt mọi người dời khỏi Hướng Giản Lân Nhi .
Dịch Nam Phong ngồi ở phía sau, ánh mắt rõ ràng nhìn ra sự chết chóc. Giản Lân Nhi vừa định đứng dậy đi ra phía sau, kết quả là giả trẻ lớn bé Giản gia đều chạy tới, ở trong quân đội, Giản gia coi như là một nửa chủ nhân, vì thế có rất nhiều người vây quanh.
Hai năm qua, Giản Lân Nhi cũng chưa có trở về, nhìn thấy mọi người, bác cả bác hai cùng anh trai thì rất cao hứng . Vì thế Giản Lân Nhi bị vây ở bên trong.
“Nha đầu, ăn không ít khổ đi?” Đây là bác cả hỏi .
“Không có, không khổ , cháu