Teya Salat
Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn

Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324072

Bình chọn: 8.00/10/407 lượt.

trong thư phòng nói “ Cháu chờ Lân Nhi lớn lên”. Thời điểm ấy nhìn vào ánh mắt cậu ta, có điểm cương quyết lạ thường. Năm đó, Giản Chính so với Lân Nhi bây giờ cũng đều bị dọa cho giật mình.

“ Nhưng cái thời điểm kia cháu còn ít tuổi nha, Dịch Nam Phong như thế nào lại…?” Nhìn Dịch Nam Phong trông không có chút nào là yêu thích trẻ con nha.

Giản Chính nhìn cháu gái nở nụ cười “ Tiểu tử Dịch gia từ mười mấy năm nay đã sớm nhìn chằm chằm bảo bối của ông rồi”.

Giản Lân Nhi không nói lời nào, trong đầu cấp tốc suy nghĩ không biết liệu có thể là như thế hay không chứ? Tâm tư Dịch Nam Phong đối với cô như thế đã mười mấy năm rồi sao, từ khi cô còn nhỏ như thế anh đối với mình đã có tâm tư kia. Giản Lân Nhi cảm thấy khuôn mặt mình bắt đầu nóng lên, lắc đầu thật mạnh không ngừng nhắc nhở chính mình không được suy nghĩ linh tinh.

“ Cháu xem, có phải tiểu tử Dịch gia đó thương cháu nhiều như thế hay không?” Giản Lân Nhi gật đầu, Dịch Nam Phong đối với cô quả thật sủng lên tận trời, một người đàn ông anh tuấn, khí suất như thế mà hàng ngày vẫn tự tay giặt quần áo, nấu ăn cho cô cho đến tận khi cô tham gia quân ngũ. Anh đối xử với cô tốt như thế, là vì anh có tình cảm với cô sao?

Giản Chính gật đầu “Tốt rồi, năm đó ông nội cấm cửa hai đứa là đúng rồi”

Trong lòng cô vụng trộm thở dài một hơi. Bây giờ nghĩ lại, Giản Lân Nhi lại cảm thấy vui mừng, hóa ra từ trước đến giờ cô luôn để mình trong một vòng luẩn quẩn, rõ ràng người trong lòng của Dịch Nam Phong cũng là mình. Bỗng nhiên, Lân Nhi lại muốn mau chóng có thể gặp được Dịch Nam Phong, muốn mau mau hỏi anh một chút xem có phải anh đối với cô thật giống như những gì ông nội nói hay không. Anh vốn từ mười mấy năm trước đã xác nhận tình cảm với cô, cô muốn giải thích với anh

Càng nghĩ, khóe miệng Lân Nhi cười càng lúc càng lớn, khóe mắt sáng ngời. Cô tự mắng mình thật ngu xuẩn, tại sao lại tự mình làm mình đau khổ nhiều năm nay.

Buổi tối cô nằm trên giường lăn qua lộn lại suy nghĩ xem dùng cách nào đem Dịch Nam Phong não ngựa tre kia đem ra phơi dưới ánh trăng ban đêm, càng nghĩ càng thấy thích thú, trong đầu cô nhất thời các loại ý tưởng thi nhau bay ra.

Hôm nay, Giản Lân Nhi xem như đã chân chính giải quyết được cái vấn đề phức tạp bấy lâu nay làm cô đau đầu, nhưng hiện tại làm thế nào có thể nói chuyện này với Dịch Nam Phong thì cô vẫn còn chưa nghĩ ra.

Trong thư phòng của Dịch gia, khó có dịp hôm nay Dịch Hàn Sơn ở nhà, nhưng mà không khí của Dịch gia lại vô cùng quỷ dị.

“ Con biết rõ nơi đó khó khăn như thế nào, làm sao lại có thể đồng ý cho Lân Nhi đi đến đó hả?” Dịch Hàn Sơn hướng con trai đang đứng trước mặt mình gầm nhẹ.

“ Đây không phải là quyết định của con, con là người cuối cùng biết được điều này, người chọn đi là Lân Nhi.” Dịch Hàn Sơn nhìn sắc mặt của Dịch Nam Phong, từ lúc ở trong phòng họp ông đã nghĩ nếu con trai mình biết điều này thì chắc chắn sẽ phản ứng kịch liệt nhưng không hiểu sao con trai mình lại đồng ý. Mặc dù ông có bầu phiếu phủ quyết, cuối cùng văn kiện đề đạt lên ông cũng có thể không ký tên nhưng lý do đưa ra là gì đây? Ông không thể nói đây người con gái mà con trai mình ngắm trúng, nên ông không thể để cho con dâu của ông đi được.

“ Con mặc kệ, cũng không quan tâm cha giải quyết chuyện này như thế nào, tóm lại Giản Lân Nhi là không thể đi.”

“ Tiểu Phong, tài liệu này các vị lãnh đạo khác cũng đã thông qua, cha không thể thu lại được.” Dịch Nam Phong suy sụp, anh biết chuyện này cha mình cũng không thể giải quyết được, nhưng là để anh trơ mắt nhìn Lân Nhi đi đến chỗ đó thì anh thật sự không thể nào nhẫn tâm, trừ phi Giản Lân Nhi chính mình nguyện ý đem cơ hội này để lại cho người khác.

Nghĩ đến đây, Dịch Nam Phong liền cấp tốc đi ra ngoài, cũng không để ý thấy cha mình đang có ý muốn nói gì đó với anh.

Từ sau khi nghe ông nội nói ra chuyện tình cảm của Dịch Nam Phong, trong lòng Giản Lân Nhi cũng đã bắt đầu nôn nóng, thậm chí cùng ông nội chơi cờ cũng không thể yên lòng. Mắt cô luôn luôn hướng về phía cửa, chỉ mong nhanh chóng chạy đi tìm Dịch Nam Phong. Chứng kiến thái độ nôn nóng của cháu gái, Giản Chính sớm tức giận đến mức muốn trừng mắt lên mắng cháu gái, sớm biết trước thế này thì ông sẽ không nói với Lân Nhi những câu nói kia, xem ra cháu gái nhà mình lúc này đang muốn mau mau chóng chóng gả đi mất thôi.

Chờ đợi mãi cũng đã thấy anh, nhìn thấy người con trai đang bước vào cửa, ánh mắt Lân Nhi bỗng sáng lên, miệng cũng đã sớm ngây ngô cười. Nhưng ngược lại với sự vui mừng của Lân Nhi thì sắc mặt của Dịch Nam Phong đang thực là không tốt nha.

“ Ông nội”. Dịch Nam Phong hướng Giản Chính gọi một tiếng. Nhưng trước sự chào hỏi của anh, Giản Chính trút hết mọi tức giận từ Lân Nhi sang anh, hừ một tiếng không tiếp chuyện. Đối với thái độ này của Giản Chính, Dịch nam Phong cũng không để ý.

“ Lân Nhi, theo anh, anh có chuyện muốn nói với em”. Giản Lân Nhi mơ hồ cảm thấy tâm tình của Dịch Nam Phong không tốt bèn ngoan ngoãn đứng lên đi theo Dịch Nam Phong lên trên lầu.

Căn phòng của Giản Lân Nhi vẫn không hề thay đổi, mọ