
ổi. Sau lễ đính hôn, cứ vài ngày nàng lại gọi cho anh chỉ để hỏi mãi một câu "Anh còn yêu em
không?". Cái phần khát khao yêu thương trong nàng vẫn vẹn nguyên như
xưa. Nàng là hoa, tình yêu của anh là đất. Hoa được bung xòe rực rỡ
chính nhờ dinh dưỡng của đất. Cuộc sống ngột ngạt chốn cung vàng điện
ngọc đã rút dần rút mòn nhựa sống khỏi nàng. Và một đóa hoa khát sống
như Gia Tú sẽ biết tự lần đến nguồn năng lượng.
Không như Bách tiên liệu: anh cũng không chịu đựng nổi. Sau mỗi lần nghe
giọng nàng, anh lại đờ đẫn. Những lúc nhìn Nhã Lan, anh chỉ muốn cắt
gương mặt Gia Tú từ những tấm hình trên báo ra mà dán lên cô ấy. Những
điều Nhã Lan làm, anh luôn thầm so sánh với Gia Tú. Anh đã một tay đâm
nàng, một tay bóp cổ chính mình.
Cánh cửa vừa hé, khe hở chỉ đủ rộng cho một vệt sáng yếu ớt đổ vào phòng từ ánh đèn
ngoài hành lang. Một giọng nói mềm và lạnh tựa dải nhung vang lên từ
giữa căn phòng tối. Giọng nói đan đầy những âm hưởng quyền uy:
- Đừng bật đèn và nhanh khép cửa lại! – Giọng nói ngưng vài giây như chờ
người đang đứng chết trân ở cửa trấn tĩnh lại, rồi tiếp – Đừng sợ, ta
không phải ăn trộm hay fan cuồng. Cũng đừng la toáng lên. Ta đủ quyền
lực để bóp chết sự nghiệp của cô, nếu cô cho ai biết sự hiện diện của ta ở đây hôm nay. Đây là nhà cô nên dù tối cô vẫn có thể lần đến sô-pha
chứ?
Cánh cửa khép lại nhẹ nhàng. Có tiếng bước chân dò dẫn tiến đến bộ bàn ghế
đặt giữa phòng khách. Rồi đôi chân ấy dừng lại bên một chiếc ghế, yên
như phỗng. Một lúc sau, giọng nói lại cất lên:
- Hãy nghe rõ, ta sẽ không lặp lại.
- …
- Có ba điều quan trọng về Bách mà cô phải nhớ. Một, ước mơ lớn nhất của
anh ấy là trở thành nghệ sĩ toàn năng có thể hát, chơi nhạc cụ và sáng
tác. Hai, chỉ khi có cà phê thì Bách mới đúng thật là Bách, âm nhạc của
anh mới có hồn. Anh ấy uống cà phê bằng cốc lớn, thêm chút đường cho dịu vị đắng. Ba, khi Bách trầm ngâm như thể bị tách biệt khỏi mọi thứ xung
quanh là cảm hứng đang đến. Những lúc ấy, không được đánh động.
- …
- Bách của hiện tại không giống với những điều ta nói, nhưng ta tin một
lúc nào đấy Bách sẽ trở về. Thay ta dỗ dành cũng được, nặng tay cũng
được, khiến anh ấy quay lại ước mơ, với khí chất năm xưa, thôi làm con
rối cho mấy ông bầu. Thậm chí nếu cô trở thành nguồn cảm hứng sáng tác
của anh ấy, ta cũng sẽ nén hờn mà cho qua.
- …
- Dường như cô vẫn chưa hết hoảng hốt hay sao mà không trả lời ta? Nhớ,
không ai được biết về buổi tối hôm nay. – Giọng nói sắc cạnh bỗng ngập
ngừng. – Thay ta yêu anh ấy!
Vài giây sau, cánh cửa ra vào sập lại. Chỉ còn cái suy nghĩ "có phải tôi
vừa trở về từ một giấc mơ?" đơn độc trôi dạt bồng bềnh khắp căn phòng
tối đen. Những phân tử thời gian lùa nhau đi. Cái suy nghĩ "có phải tôi
vừa trở về từ một giấc mơ?" cứ đơn độc lửng lơ qua lại khắp căn phòng
tối đen.
Cửa ra vào bỗng mở toanh lần nữa, và đèn bật sáng.
- Anh xin lỗi. Anh chưa kịp tìm điện thoại cho em thì đã lăn ra sô-pha ngủ, chắc do mấy ngày nay nhiều việc căng thẳng quá.
- Anh ngủ ngồi à? – Nhã Lan nhìn chiếc ghế sô-pha bé xíu chẳng đủ cho một thân người nằm giãn ra trên ấy, rồi lia ánh mắt lên mặt Bách, nhíu mày
đầy ngờ vực.
- Ừ. Showbiz đã dạy cho anh thói quen ấy. Showbiz có tập cho em thói quen xấu nào không? – Bách đang đánh trống lảng, hướng cuộc nói chuyện sang
một chủ đề vô duyên.
- Hưmmm… Biết thế em nhờ quản lý về lấy điện thoại cho nhanh, chẳng phải phiền anh. Bla bla bla…
Bách không để tâm đến những lời tiếp theo của Nhã Lan. Anh chỉ muốn biết có phải mình vừa trở về từ một giấc mơ?
Ngay từ vai diễn đầu tiên, Nhã Lan đã chết dí với mác "bình hoa di động". Nhưng dù diễn
tồi, cô vẫn có não và não cô cho biết Bách còn diễn tồi hơn cô.
"Ngủ ngồi! Showbiz dạy!" – Nhã Lan vừa cắm bó hồng nhung to đùng được một
fan hâm mộ nào đó gửi đến vài chiếc lọ pha lê, vừa cười khẩy. Bách đã cố giấu những giọt nước mắt, cô chỉ cần liếc sơ là biết ngay. Tuy cô diễn
cứng, chứ luôn nghiền ngẫm kỹ và học thuộc kịch bản. Khi một nam nhân
vật muốn che đậy những giọt nước mắt yếu đuối, điều cơ bản và đầu tiên
anh ta sẽ làm là quay đầu sang một hướng khác và chớp mắt liên hồi để
ngăn dòng lệ rỏ xuống.
- Anh đã tìm mọi ngóc ngách rồi mà chẳng thấy cái di động đâu cả! – Tiếng Bách vọng từ phòng khách.
- Không cần tìm nữa đâu. Nếu là của em thì sẽ tự về với em.
Tiếng chuông điện thoại ngân ra từ trong túi xách khiến tim Nhã Lan thót lại. Cô hấp tấp chạy ra phòng khách, lục tung chiếc túi của mình đang nằm
trên sô-pha và mỉm cười mãn nguyện khi tìm được cái điện thoại: "Alô,
Nhã Lan nghe."
Vừa trả lời điện thoại, Nhã Lan vừa nhìn Bách, khẽ le lưỡi rụt cổ, ngụ ý
"Em xin lỗi. Em đoảng quá, điện thoại trong túi mà cứ đi tìm mãi." Nhưng Bách chỉ nhìn cô một cái vô hồn, tâm trí anh chẳng còn chỗ cho sự khiển trách hay nghi ngờ. Anh đang bận rộn với muôn vạn cảm xúc khác. Anh
thảy thân ngồi xuống đống gối bông chen chúc trên ghế, miệng lẩm nhẩm
một giai điệu lạ.
Nhìn Bách, Nhã Lan thở phào, lòng thầm nguyền rủa gã phóng viên đã canh giờ gọi