
hế gian.
Gia Tú là một trong số ít công chúa thời hiện đại, hậu duệ còn sót lại của
dòng dõi hoàng tộc chính hiệu. Một nàng công chúa giàu năng lượng và khó nắm bắt, kiêu ngạo và dịu dàng, đành hanh và tình cảm. Có những lúc
nàng rất "công chúa", sự cao quý hiển hiện qua từng cử động ngón tay,
qua từng millimet cong của khóe miệng cười. Có những lúc nàng lại phớ lớ và ngổ ngáo y hệt một cô gái bình dân. Một nàng công chúa mê rượu yêu
chàng quý tộc mê cà phê.
Nắng xuyên qua bức tường kính khổng lồ chạy dọc hành lang nối từ học xá nam
sang học xá nữ, trải vàng trên tấm thảm dài màu rêu, tạo thành một màu
óng ánh rất lạ. Chậm rãi từng bước chân, Bách khoan khoái hưởng thụ bầu
không khí tĩnh lặng của học xá trưa cuối tuần. Trường học này chật ních
tiểu thư, công tử, quý tộc trẻ tuổi và con nhà siêu giàu. Những con
người sinh ra và lớn lên trong lồng son, khi bỗng được hít thở khí trời
tự do, càng trở nên phấn khích và táo tợn, phóng túng và điên rồ. Giống
như Gia Tú, chắc chắn giờ họ vẫn nướng vùi trên giường, không cách gì
gượng dậy được bởi tàn dư của chất cồn từ những cuộc vui đêm qua, không
cách gì chiêm ngưỡng được vẻ đẹp của những tinh thể nắng.
Dừng lại ở giữa hành lang, Bách phóng mắt nhìn ra thảm cỏ xanh mướt, lung
linh trong ánh Mặt trời bên ngoài cửa sổ. Cuộc sống trong học xá luôn dễ chịu hơn vào cuối tuần, khi lối sống náo nhiệt của Gia Tú, của bạn bè
anh đều nghỉ xả hơi, trả lại tĩnh tại cho không gian. Anh chẳng thể quen được với bia bọt và tiệc tùng, nên hầu như vắng mặt tại các cuộc vui.
Thay vào đó, anh tận hưởng "nền độc lập" của mình bằng sáng tác nhạc –
điều mà anh làm ở nhà sẽ khiến cha mẹ nổi điên. Và từ ngày yêu Gia Tú,
anh có thêm việc để bận rộn mỗi cuối tuần: chờ nàng alô từ một quán rượu nào đó, có khi nửa đêm, có khi 3-4 giờ sáng, để đến khuân nàng về.
Bách gõ cửa phòng Gia Tú mấy lần nhưng không có tiếng đáp trả. Anh đập cửa
ầm ầm. Vẫn không có gì. Anh khẽ mỉm cười khi hình ảnh về sự việc xảy ra
tuần trước chợt vút ngang tâm trí: đúng tròn bảy ngày trước, khi anh đập cửa đánh thức, nàng đã thẳng tay quăng cái đèn ngủ về phía cửa khiến nó tan tành.
Bách lại đập cửa thêm một hồi dài, lòng hồi hộp và e dè. Vài phút trôi qua,
vẫn không có tiếng đổ vỡ nào. Anh khẽ xoay tay nắm, phát hiện cửa không
hề khóa. Anh đẩy nhẹ cửa, rón rén bước vào, nơm nớp e ngại cái khung
hình hay đồng hồ sẽ bay đến làm bưu đầu mình.
Trên giường, tấm chăn nhăn nhúm, gối thì chiếc nằm ngổn ngang, chiếc rơi
xuống đất. Rèm cửa sổ đã được kéo gọn sang hai bên. Trống trơn. Mặt trời trải sáng khắp mọi góc của căn phòng ngủ to lớn, sang trọng. Trống
trơn.
Gần nửa đêm. Gia
Tú ngồi trên ngai vàng, một mình trong Đại Điện không bóng người. Ánh
sáng của muôn vạn chiếc đèn phả vào không gian một màu vàng mềm mịn, uy
nghi và cao quý. Nàng đưa mắt nhìn quanh gian chính điện khổng lồ, thân
người tê lặng. Một ý nghĩ vút ngang tâm trí nàng: "Nếu mình được ngồi
mãi như thế này, bất động trên ngai vàng, chờ thời gian rong ruổi trôi
qua cho hết những ngày tháng trị vì…"
Nàng khép chặt mi, dồn chú tâm vào màng nhĩ, gắng nghe thấu những cú xô đẩy
của các phân tử khí. Nàng cắn môi, cảm nhận muôn loại cảm xúc – hoảng
sợ, đau, tiếc nuối, hy vọng, buồn rầu, hụt hẫng, không-biết-gì-cả,
không-hiểu-gì-cả… - chạy tán loạn trong mình. Dạ nàng co thắt lại khi
thần trí bỗng lóe lên chút ánh sáng sự thật: nàng đã bị ném trở lại tháp ngọc. Không giống với những kỳ nghỉ trước chỉ kéo dài vài tuần hay vài
thàng, lần này nàng phải lưu lại vĩnh viễn.
Gia Tú kéo nhẹ chiếc váy lùm xùm đơm đầy pha lê lên khỏi mắt cá chân, duỗi
thẳng chân ngắm nghía đôi giày dát ngọc. Rồi nàng nhẹ đưa những ngón tay lướt quanh chiếc vương miện kim cương trên đầu. Tựa hẳn hai tay lên
thành ngai vàng, nàng ưỡn thẳng lưng và nén một hơi sâu, lấy tông hơi
trầm rồi vang giọng:
- Thưa quý thần dân, từ ngày hôm nay, ta chính thức trở thành Nữ Hoàng. – Gia Tú nhìn bao quát một lượt chính điện, rồi nén thêm một hơi sâu – Ta xin thề sẽ đem tất cả trái tim, khối óc và tâm hồn mình…
- Nữ Hoàng, hãy về cung nghỉ ngơi. Ngày hôm nay đã quá dài rồi! – Giọng
nói sắc lạnh của Thái Hậu đập mạnh vào không trung, khiến lồng ngực Gia
Tú khẽ rúm lại.
Nàng ngồi yên một lúc, chờ cơn run rẩy qua đi mới trườn khỏi ngai vàng. Nàng đĩnh đạc và uyển chuyển đi lướt qua Thái Hậu, đầu ngẩng cao, mắt nhìn
thẳng, mặt nghiêm lạnh. Nàng cố tỏ rõ bản thân không ảnh hưởng bởi phong thái trấn áp người khác của mẹ mình.
Khi cánh cổng nặng trịch của Đại Điện từ tốn khép lại, Gia Tú ngoái nhìn
chiếc ngai vàng. Chiếc ghế nạm vàng to lớn và sang cả ấy choán hết tầm
mắt, rót vào tâm thần nàng những vốc giá lạnh gai người. Từ hôm nay,
nàng chính thức lên ngôi Nữ Hoàng. Nàng quay đi khi một giọt nước mắt
vừa rớt xuống. Tâm trí nàng xoay vòng trong những ảo ảnh về cuộc đời
lộng lẫy và buồn tẻ đang chờ phía trước. Thêm một giọt nước mắt quệt dài trên má nàng, lăn nhanh xuống chiếc cằm thanh gọn, khi những lời cuối
cùng của anh trai nàng bỗng ồn khắp tâm t