Old school Easter eggs.
Đã Lâu Không Gặp

Đã Lâu Không Gặp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324974

Bình chọn: 10.00/10/497 lượt.

t lần”

"Để tôi làm bầu show cho cô, đào tạo cô” Anh ta phun ra một ngụm khói thuốc “Năm năm sau, cô sẽ là người sáng giá nhất làng giải trí”

"Vượt qua tất cả mọi người, kể cả anh ta”

Từng câu từng chữ, nặng nề đè xuống tim cô khiến cô không thể thở nổi

Con ngươi Phong Hạ trừng lớn, cảm thấy lời nói của anh ta thật điên khùng

"Sau khi kết thúc《Hồng Trần》, hợp đồng của cô với Top cũng chấm dứt" Anh

chậm rãi nói "Có lẽ, tôi có thể giúp cô, cho cô thêm một quyền lợi"

"Người bạn kia của cô, Lâu Dịch" Anh từ từ nói "Anh ta rất có tài năng, tôi cũng sẽ nâng đỡ anh ta, giúp anh ta phát triển"

"Mục Hi" Phong Hạ hít thật sâu kìm chế sự tức giận, nhìn anh ta “Tôi với anh quen biết không tới một ngày, thậm chí không quen biết gì với anh”

Vụ cá cược này của anh ta, điều kiện rất hấp dẫn nhưng lại khiến người ta tìm không ra lí do vì sao

"Tôi cũng vậy, cũng không biết gì về cô cả” Mục Hi gác hai chân lên, môi

mỏng khẽ cười “Có khi chỉ biết bề ngoài của cô, còn lại không hề biết gì thêm”

"Nhưng cái này không quan trọng” Lúc này anh đứng lên khỏi ghế, từ từ đi tới trước mặt cô, hơi thở trầm ổn “Tôi chỉ muốn nhìn thấy một kết quả: Live sẽ trở thành công ty đại diện lớn nhất Châu Á, hơn

nữa bỏ qua khoảng cách giữa Top”

"Chính là khoảng cách bây giờ của cô và Tư Không Cảnh"

Phong Hạ nhìn anh ta, tâm tư rối loạn

"Tôi cho cô thời gian suy nghĩ" Anh ta lạnh nhạt nói "Cô có thể nghĩ sau

khi《Hồng Trần》kết thúc, điều đầu tiên tôi muốn chính là giúp cô thoát

khỏi biệt danh bình hoa khi đóng phim”

Lâu sau, rốt cuộc cô mở

miệng “Cuối cùng tôi cảm thấy, nếu như anh muốn tìm người để đào tạo, về tình về lý anh nên giúp bạn giường của anh, ví dụ như Trần Dĩnh”

Mục Hi nhìn cô một cái, khe cười “Cho đến bây giờ tôi chỉ tin trực giác và

cặp mắt nhìn người của mình, không tin kĩ năng trên giường”

"Còn

một chuyện nữa, kết quả rất chắc chắn” Lúc này anh ta đi đến ghế sa –

lon, đưa tay lấy ly rượu “Bất luận cô có tin hay không, cô và Tư Không

Cảnh chắc chắn sẽ chia tay”

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------

Thời điểm Phong Hạ chạy đến bãi đậu xe ước chừng đã trễ khoảng 20 phút

Cô không dám nói gì nhiều, chỉ giải thích là mình tắm hơi lâu, Tư Không cảnh cũng không nói gì cô chỉ kếu Sharon lái xe

"Đã lâu không gặp Sum¬mer." Sharon huýt sáo, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn cô cười chào hỏi

"Chị Sharon" Cô gật đầu, "Chuyện của Lâu Dịch cảm ơn chị đã giúp một tay"

"Ôi trời, không cần khách sáo" Cô đánh tay lái, khua khua tay trái “Chị làm trâu làm ngựa cho các cặp vợ chồng son quen rồi, chỉ cần về sau em kết

hôn nhớ phát phong bao lì xì cho chị là được rồi"

Cô cười, ngón tay hơi run run

"Lạnh sao?" Chiếc xe ra khỏi tầng hầm, thật nhanh hòa vào dòng xe trên đường, Tư Không Cảnh khé hé cửa, nghiêng đầu nhìn cô

"Không lạnh" Cô lắc đầu một cái, nghiêng đầu nhìn anh, trong ánh mắt là lo

lắng buồn bực "Tư Không, chúng ta tới trễ, ba mẹ anh sẽ không vui phải

không?"

Anh nắm lấy bàn tay của cô, muốn kéo cô sát người mình ôm cô vào lồng ngực nhưng động tác có chút dừng lại

Trên người của cô, có mùi khói thuốc lá, tuy không rõ ràng nhưng quả thật có mùi khói thuốc

"Không biết" Lâu sau, anh khẽ cúi đầu, buông tay cô ra, lấy chiếc khăn bông ở

bên cạnh bọc lấy người cô, nhỏ giọng nói “Nghỉ ngơi một chút, rất nhanh

dẽ tới”

Cô gật đầu một cái, nhưng bởi vì trong lòng đang rối rắm nên không nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa xe

Trong xe yên tĩnh, dọc đường đi anh cũng nhắm mắt không nói gì Dọc theo đường đi, Sharon lái rất nhanh, sau một tiếng đã lái vào chung cư Tư Không Cảnh thuê ở trọ

Tư Không Cảnh đi xuống xe trước, ước chừng qua khoảng 15 phút, Sharon và Phong Hạ mới cùng nhau xuống xe rồi lên lầu

Sharon đưa cô đến cửa nhà trọ liền rời đi, cô nhẹ nhàng gõ cửa, đem cửa mở rơ, thì thấy Tư Không Cảnh đang khom lưng lấy dép đưa cho cô

Mà trên bàn ăn ở phòng khách phía sau anh, có một đôi vợ chồng trung niên đang ngồi

"Bác trai, bác gái!" Cô đeo dép lê đi tới, vẻ mặt xin lỗi "Thật xin lỗi, lần đầu tiên gặp mặt hai người, con lại đến trễ"

"Không sao" Ba của Tư Không Cảnh gật đầu với cô một cái, ý bảo cô ngồi đối diện bọn họ

Thời điểm cô ngồi xuống, để ý thấy mặt mẹ của Tư Không Cảnh hết sức nghiêm túc

"Cha, mẹ" lúc này Tư Không Cảnh cũng ngồi xuống bên cạnh cô, giọng nói lạnh nhạt “Đây là bạn gái của con, Phong Hạ!”

"Bác trai, bác gái, hai người khỏe" Cô không dám động đũa, lại lễ phép xưng

hô một lần nữa "Hai người gọi con tiểu Hạ là tốt rồi"

"Chào cháu!" lúc này mẹ Tư Không Cảnh cẩn thận nhìn cô “Nghe tiểu Cảnh nói, cháu cũng là nghệ sĩ?”

"Dạ, đúng vậy!"

Cô cân nhắc lời nói.

Tư Không Cảnh ở một bên nhìn bọn họ, lúc này lạnh nhạt nói “Ăn cơm trước đi, nếu không thức ăn sẽ nguội”

"Ừ, ăn cơm trước, vừa ăn vừa nói chuyện cũng được" Ba của Tư Không Cảnh gật đầu một cái, nét mặt rất tốt, nhưng đây là lần đầu tiên Phong Hạ cảm

thấy ăn cơm cũng sẽ khẩn trương như vậy, chỉ gắp vài miếng tượng trưng,

cúi đầu nhai kĩ nuốt chậm, cơ hồ không ói gì cả

Thường ngày, cô

không phải n