
ầng hầm để xe
Thang máy mở ra, cô theo Lâu Dịch bước vào thang máy nhưng không nhịn được quay đầu lại nhìn anh một cái
Anh đang đưa lưng về phía bọn họ, ngồi nghỉ ngơi trên ghế đai sảnh, nhìn nghiêng khuôn mặt không chút biểu cảm
Tim cô như ngừng đập, một loại cảm giác xót xa từ từ dâng lên trong đáy lòng
Có thể cô là một cô gái luôn gây ra chuyện, nhưng hiện tại cô rất muốn gọi anh một tiếng, để anh nhìn với vẻ mặt dịu dàng cũng tốt, nghe giọng nói trầm thấp của anh an ủi cũng tốt, chỉ cần anh đứng bên cạnh cô, xác
nhận anh yêu cô
Nhưng cửa thang máy đã đóng lại
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------
Ban đêm ít người, Lâu Dịch lái xe nhanh như bay, Phong Hạ ngồi mà thắt chặt ây an toàn, vẻ mặt chán nản, mệt mỏi
"Mấy ngày không thấy, sao cậu đã tiều tụy vậy rồi?" Anh trêu chọc cô, "Đi
gặp trưởng bối cũng bị bọn săn ảnh canh chừng như vậy, cậu không nổi
cũng khó nha!"
Cô thở dài, không nói gì!
"Thế nào?" Anh
đưa tay mở nhạc, "Gặp trưởng bối thấy như thế nào? Có phải đã lấy được
vòng tay và chiếc nhẫn tổ truyền (truyền từ đời này sang đời khác) rồi
không?”
"Không tốt" Cô nói "Thật sự không tốt!"
Lâu Dịch
thấy cô không vui, đưa tay vỗ vỗ bả vai của cô “Sao mặt mày ủ dột rồi,
có chuyện gì lớn chứ, mới là lần đầu tiên gặp mặt thôi mà, cô dâu muốn
vào cửa cũng là chuyện quan trọng đấy, bị người lớn làm khó cũng là bình thường”
"Lâu Dịch" Cô chợt gọi cậu ta
"Hả?"
"Cậu có nghĩ muốn đầu quân vào Live không?" Cô nhỏ giọng hỏi
Tay cầm lái của Lâu Dịch căng thẳng, im lặng mấy giây, anh trả lời rất nhanh “Muốn!”
"Hiện tại Live là công ty đại diện tốt nhất với các thiết bị và năng lực, tốc độ tuyên truyền rất nhanh, cơ hồ là một miếng thịt béo, hơn nữa” Anh
dừng một chút, mắt nhìn ra ngoài “Bọn họ kí hợp đồng với một người chế
tác nhạc rất giỏi, từ khi học trung học cơ sở mình đã rất sùng bái người đó”
"Nếu như có một ngày, người chế tác nhạc đó có thể phổ nhạc
cho mình, mình thật sự …………… ngay cả chết cũng thấy mãn nguyện” Anh cảm
thán một câu, lại lắc đầu “Hazz, nói cái này làm gì, hiện tại mình chỉ
là một nghệ sĩ nghiệp dư, chưa đến mức nằm mơ giữa ban ngày có thể bước
chân vào Live”
Cô nghe lời cậu ta nói, nhắm lại mắt “Cậu có biết Mục Hi không?"
"Mục Hi?" Lâu Dịch nhíu mày suy nghĩ một chút "Hình như đã nghe qua, là
thiếu gia của Live đúng không? Nghe nói lần này anh ta tới diễn thay vai của mình”
"Ừ!" Cô thở chậm rồi từ từ nói “Trước khi mình ra khỏi khách sạn, anh ta nói với mình, anh ta nghĩ muốn giúp mình nổi tiếng,
và muốn đưa cậu vào Live”
Lâu Dịch nghe xong, đạp thật mạnh vào chân thắng khiến xe lập tức dừng lại, một lúc sau mới đạp lại chân ga "Đừng có giỡn nữa!"
"Đó là thật" Cô cúi đầu nhìn các bài báo đưa tin trong di động "Rất nhiều
bài báo từng viết, anh ta là người rất kì quái, hành động rất tùy hứng,
buổi sáng đã bàn xong với nhà sản xuất đi Hollywood quay phim, nhưng
buổi tối lại bay thẳng tới Las Vegas đi chơi thong dong với mỹ nữ, từ
chối quay phim; hoặc là công ty cần một người mẫu quảng cáo, anh ta thế
nhưng tùy ý bổ nhiệm một cô gái sai vặt trong công ty, thật đúng là sau
đó một thời gian, cô gái ấy đã trở thành một người mẫu nổi tiếng…. Quả
thực là không biểu hiện giống người thường”
Lâu Dịch im lặng trong chốc lát "Cậu đã nói qua chuyện này với Tư Không Cảnh rồi sao?"
"Vẫn chưa nói" Cô lắc đầu một cái.
Thật ra cô rất muốn nói với anh, nhưng trong lòng cô quá loạn không biết nên mở miệng nói với anh như thế nào —— ông chủ công ty đại diện của anh
nhìn trúng cô, muốn nâng đỡ cô
Bởi vì nhìn trúng nên muốn giúp đỡ người nghệ sĩ đó nổi tiếng, thật quá miễn cưỡng, nói cho cô nghe, cô cũng khó tin
Mình đề nghị, tạm thời nên im lặng xem mọi chuyện ra sao đã” Lâu Dịch nhìn
cô “Nhìn xem Mục Hi sẽ làm gì tiếp theo, cậu thì nên bớt chút thời gian
thương lượng với Tư Không Cảnh, mình cho là anh ta có quyền được biết”
"Được!" lời nói của Lâu Dịch, ít nhiều khiến trong lòng của cô tạm thời yên ổn một chút …..
Trở lại khách sạn, ngay cả hít thở thoải mái cũng chưa được, liền thấy điện thoại của Giản vũ Doanh oanh tạc đến
"Mình thật sự không biết nên nói gì ….” Đầu bên kia Giản Vũ Doanh thở nặng nề “Cậu có biết có người thấy được buổi tối cậu và Tư Không Cảnh đùa giỡn ở studio? Mình đã nói với cậu rất nhiều lần rồi, phải khiêm tốn, phải cẩn thận? Lần trước hai người đi du lịch về chịu scansal như vậy vẫn chưa
đủ sao?”
Cô cảm nhận được Giản vũ Doanh đang tức giận. cô khôn nói lời nào cũng không biết nói gì, chỉ thẫn thờ ngồi trên giường
“Hôm nay anh ta dẫn cậu về gặp cha mẹ, truyền thông và đám săn ảnh bên kia
cơ hồ lập tức đưa tin, hai người vừa vào chung cư, bọn họ liền ngồi chờ ổ nơi đó, nếu không phải là Sharon phát hiện gọi điện cho mình kêu Lâu
dịch đến đón cậu, cậu cho rằng tạp chí bát quái ngày mai hay là các tuần san, trang web sẽ viết những gì?”
"Cậu không muốn đóng vai nữ
chính trong《Hồng Trần》nữa, có phải hay không?" Giản vũ Doanh một câu
tiếp một câu, nói một hồi mới cảm thấy mình đã quá nặng lời, giọng n