
Tư Không Cảnh?"
Cô vẫn lắc đầu một cái như trước.
"Cô gái này thật là ngớ ngẩn." Lâu Dịch ghét bỏ, đưa tay ra đẩy trán cô một cái.
"Lâu Dịch " Cô thoáng hồi hồn một chút, "Cậu nói thật cho tớ biết, tại sao
cậu muốn chia tay với Vi Vi? Tớ không tin là các cậu bởi vì chán nản và
một thời gian dài không gặp nhau."
Lâu Dịch vừa nghe cô nói như vậy, lập tức im lặng, sau một lúc lâu mới nói, "Cậu thật sự muốn nghe? Lời nói thật?"
Cô "Ừ" một tiếng.
"Tớ nói. . . . . . Là bởi vì cậu, cậu có tin không?" Đột nhiên khuôn mặt đẹp trai của cậu ta lộ ra ý đùa giỡn.
Trong lòng cô "Bùm" một tiếng, không thể tin ngẩng đầu lên nhìn cậu ta.
"Lần trước tớ gọi điện thoại cho cô ấy, bọn tớ lại cãi nhau, tớ liền thuận
miệng nói một câu, ‘ Hạ Hạ hiểu chuyện hơn, đáng giá để thích hơn em
nhiều.’" tay của cậu ta nhẹ nhàng bóp lon bia, "Rồi cô ấy khóc, tớ chưa
bao giờ nghe thấy cô ấy khóc như vậy, sau đó cô ấy liền nói chia tay."
Cô cứng họng một lúc, sau một lúc lâu mới cau mày nói, "Lâu Dịch, đây là cậu đang kéo tớ xuống nước sao?"
Vẻ mặt cô rất nghiêm túc, giữa hai lông mày lại có chút phức tạp, Lâu Dịch nhìn cô, một lát sau đột nhiên phì cười, "Ha ha ha nhìn cậu lo lắng
kìa. . . . . . Ai, thật sự không phải là bởi vì cậu, thật ra thì chỉ là
cô ấy cảm thấy mệt mỏi thôi, thật sự không có chuyện gì, có thể qua một thời gian ngắn nữa là tốt rồi, tớ lại làm lành với cô ấy ngay thôi."
Vẻ mặt cậu ta trở lại bình thường, uống một ngụm bia lớn vào miệng, Phong
Hạ cũng thở dài một hơi, trợn mắt nhìn thẳng vào cậu ta, "Cậu làm tớ sợ muốn chết, nếu là bởi vì tớ mà làm cho hai người chia tay, tớ cũng chỉ
có thể tự vẫn để tạ tội thôi."
Cậu ta là bạn tốt nhất của cô, cô
đối với chuyện của cậu ta và Trần Vi Vi, luôn luôn đúng mực, tuyệt đối
không muốn trở thành ngòi dẫn nổ giữa hai người bọn họ.
"Thôi nào " Lâu Dịch không muốn tiếp tục nói chuyện này, chỉ đem lon bia cụng
vào lon của cô một cái, "Mượn rượu giải sầu, phải giải thật rõ ràng."
Cô gật đầu một cái, toét miệng cười, "Được, mãi mãi là bạn tốt."
"Ừ." Cậu ta ngửa đầu uống hết hơn một nửa lon, trong bóng đêm lộ ra ánh mắt
đẹp có hồn , nhẹ giọng, nghiêm túc lặp lại một lần nữa, "Mãi mãi."
**
Lúc Phong Hạ đón taxi trở về nhà trọ, đã qua nửa đêm.
Cô đóng cửa lại, vừa mới hoàn hồn, liền lập tức ngây ngẩn cả người.
Phòng khách không bật đèn, ngoài cửa sổ có ánh trăng chiếu vào, có thể nhìn thấy có người đang lẳng lặng ngồi trên ghế salon.
Cô đặt túi xách và chìa khóa xuống, dụi dụi con mắt, sợ mình nhìn thấy ảo giác, chân bước về phía ghế sa lon.
Thật sự là Tư Không Cảnh.
Trên người anh khoác một cái áo khoác, trong tay còn cầm một xấp kịch bản, chỉ là tựa vào trên ghế sa lon ngủ mất rồi.
Cô nhìn anh không chớp mắt, một lúc lâu sau, từ từ ngồi xổm xuống trước mặt anh.
Một ngồi, một ngồi xổm, trong phòng yên tĩnh như vậy, chỉ có hai người.
—— người mà bạn yêu, nếu như đang ngủ say, bạn muốn làm gì?
—— tôi chỉ hi vọng, thời gian có thể ngừng trôi.
Tư Không Cảnh ngủ không sâu, một lúc liền tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy bên cạnh đang có người ngồi trên đất nhìn anh chăm chú, anh khẽ mấp máy môi, đặt kịch bản sang một bên, giơ tay về
phía cô.
Cô muốn đứng lên, nhưng lại phát hiện bởi vì ngồi xổm trong một thời gian dài mà chân đã tê rần.
Anh thấy thế, lúc này trên mặt chợt hiện lên ý cười, khẽ khom lưng, ôm cả người cô từ trên mặt đất vào trong lòng mình.
"Uống rượu?" Anh nhìn cô.
"Vâng, chỉ uống một chút xíu, " cô mệt mỏi tựa người vào bả vai anh, "Từ
studio về , phải đến bệnh viện thăm Lâu Dịch cùng với Doanh Doanh. . . . . . Anh về lúc nào thế?"
"Sớm em hai giờ thôi." Anh tựa đầu lên trán cô, "Có mệt không?"
Cô đưa tay ôm chặt hông của anh thêm một chút nữa, "Có một chút."
Anh không nói thêm gì nữa, ôm cô lên , đi một mạch về phía phòng ngủ.
Thật sự là cô mệt mỏi đến nỗi ngay cả mắt cũng không mở ra được, vừa nằm lên giường một cái liền muốn ngủ, nhưng lại dựa vào ý thức sau cùng, nắm
lấy góc áo của anh, trong miệng lầm bầm một câu nói.
Âm thanh của cô rất nhẹ, nhưng anh lại nghe được rất rõ ràng.
Đừng đi.
Anh nhìn gương mặt của cô, một lát sau, cúi đầu hôn cô một cái, "Được, anh không đi."
. . .
Trong lòng cô vẫn lo lắng anh sẽ đi, lúc sáng sớm liền giật mình tỉnh lại.
Thật may, cánh tay của anh vẫn còn đặt dưới bả vai cô.
Điều này làm cho khóe miệng cô không điều khiển được mà cong lên, di chuyển cơ thể, cô nghiêng người nhìn anh.
Bây giờ, anh cách cô gần như vậy, có thể chạm tay đến.
Thật tốt.
Không nhìn có một lát, cô còn chưa kịp phản ứng, mắt cũng đã bị bàn tay của
anh che lại, ngay sau đó bờ môi ấm áp của anh liền áp lên.
Trằn trọc, nghiêng trở lại.
"Hôm qua em không có tắm. . . . . ." Hô hấp của cô có chút gấp, tay cô nắm
chặt góc áo của anh, "Cũng không có đánh răng. . . . . ."
Tối hôm qua còn uống rượu.
Mặt cô đã đỏ.
Nghe cô nói như vậy, anh liền dừng động tác đang làm, trong lòng cô có chút an ủi nhưng lại cảm thấy có chút mất mát
Ai ngờ, sau khi dừng lại một lát, anh lại đưa tay cởi quần áo trên người c