
hải do đội ngũ âm nhạc của Live sáng tác.”
Sau khi nghe anh nói cô ngẩn ra, nhìn về phía Mục Hi.
Mục Hi thấy cô nhìn sang, liền dựa lưng vào ghế ngồi, đưa tay nhấn điện thoại nối bộ, trầm giọng nói. “Đưa tài liệu vào.”
Anh vừa hạ điện thoại, cửa phòng họp lập tức được mở ra, Phong Hạ ngẩng đầu nhìn, vừa uống nước thiêu chút nữa nghẹn lại cổ họng.
Người đi vào căn bản không phải là trợ lý của Mục Hi, Kevin.
Chỉ thấy hai người qua nhiều năm ở cùng nhau, cuối cùng, Trịnh Vận Chi thừa nhận mình là
vợ hợp pháp của Mục Hi, đang mặc một bộ váy màu đỏ tím đi vào, da cô rất trắng, tấm lưng ong và cặp mông mảnh khảnh càng thêm nổi bật, liền
khiến cho ánh mắt của người khác không thể dời đi.
Hình ảnh như vậy, chỉ có một câu để hình dung. Thản nhiên đứng, toàn thân thướt tha.
Mục Ho vừa thấy Trịnh Vận Chi, vẻ mặt lập tức thay đổi, Trịnh Vận Chi bước
mấy bước tới trước mặt anh, trong tay cầm một tập tài liệu. “Bảo vệ của
công ty anh quả xứng với chức vị của mình, nếu mình em muốn mang trong
mình mười trái bom nguyên tử giấu dưới áo lót, bọn họ dĩ nhiên không nói gì cho qua… đoán chừng hiện tại anh đã tan thành từng mảnh vụn rồi.”
Tiếng nói của cô vừa dứt, Tưởng Nghi ngồi một bên đã nhịn không được cười thành tiếng.
Mục Hi nghe thấy thì mặt đỏ lên, im lặng hồi lâu, nghiêng đầu nói với tổ
trưởng Lệ Thanh. “Mấy người về trước đi, nếu có chuyện gì tôi sẽ nói lại với mọi người.”
Vài tổ trưởng không dám nhiều lời, hai mắt nhìn nhau, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi căn phòng.
“Anh đuổi bọn họ đi làm gì? Em cũng không có ý nói cảm giác ngủ với anh mà.” Trình Vận Chi thản nhiên ném tài liệu lên bàn, xoay người rời đi.
Mục Hi nhìn bóng lưng của cô, gương mặt đẹp trai còn đen hơn tấm sắt, cho
đến khi cô đi tới cửa anh mời trầm giọng nói. “Lúc về nói tài xế đưa em
qua siêu thị một chuyến.”
“hả? Tại sao?” Trịnh Vận Chi ngừng bước, quay đầu lại.
“Trong nhà không còn mũ nữa.” Mục Hi đưa tay mở tài liệu, gương mặt lộ vẻ vênh váo tự đắc ngày thường. “Hoặc nếu em không muốn mua,không sao, anh cũng không ngại.”
Chờ anh nói xong, Tưởng Nghi trực tiếp cười đến lăn từ trên ghế xuống.
Phong Hạ và Lâu Dịch cũng không nhịn được, cố gắng khắc chế không để mình cười quá rõ ràng.diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn
Trình Vận Chi đứng trước cửa, như bị một đao chém vào lục phủ ngũ tạng, hồi
lâu sau cũng không nói gì, đỏ mặt. ‘Rầm’ một tiếng, cửa lập tức đóng
lại.
“Phong Hạ.”
Cửa vừa đóng lại, Mục Hi liền khôi phục
lại vẻ lạnh lùng như trước. “Trong lĩnh vực diễn viên cô đã cực kỳ phát
triển, cần tìm một đường phát triển mới, mà lúc này bộ phim điện ảnh
‘Hợp âm cuối cùng’ được trình chiều, tôi sẽ tạm ngừng các công việc
tiếp theo của cô, cô chỉ cần chuyên tâm làm tốt chuyện
này.”
Anh nói xong, đưa tài liệu trong tay cho Phong Hạ, đưa tay ấn điều khiển ti vi.
Màn hình trân vách tường lập tức chiếu hình ảnh cơ bản của album, còn có
phong cách nhạc chủ yếu, cô cúi đầu vừa nhìn tài liệu, vừa nhìn hình ảnh trên màn hình.
“Những việc chế tác va tuyền truyền vẫn sẽ LIVE
chịu trách nhiệm.” Mục Hi bình tĩnh cầm điều khiển. “Nhưng về phần mười
ca khúc đầu trong album, đều do một người khác phụ
trách.”diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn
Nghe vậy, tim cô đột nhiên đập ‘thình thịch’.
“Hôm qua, Tư Không Cảnh đến phòng tôi nói chuyện hợp tác.” Ánh mắt của Mục
Hi lạnh lùng lại sắc nhọn. “Điều khoản trên hợp đồng vô cùng rõ ràng,
không dùng danh nghĩa công ty của Tư Không Cảnh, mà chỉ lấy danh nghĩa
cá nhân của cậu ta, tự mình soạn một album hoàn chỉnh vì cô.”
Ba chữ đó, từng chữ một, nặng nề đánh vào tim cô.
Vẻ mặt của Lâu Dịch ở một bên cũng trở nên phức tạp, ánh mắt lúc sáng lúc tối, nhưng cũng không mở miệng nói gì.
“Tôi nhận giao kèo này.” Mục Hi đứng lên từ trên ghế. “Cho nên, ngày mai cậu ấy sẽ gửi các bới hát tới đây, cũng sẽ tranh thủ thời gian tới
LIVE giúp cô chuẩn bị.”
“Tôi không quan tâm chuyện của cô, tôi chỉ mong cô có thể toàn tâm toàn ý hoàn thành công việc của mình, phối hợp với cậu ấy.”
Bàn tay cầm tài liệu của Phong Hạ nắm chặt, lâu sau, khẽ gật đầu, trong lòng lại không biết có loại cảm giác gì.
**
Hôm sau, cô tới phòng thu âm để thử âm, quen với các thao tác trong quá
trình, khoảng tám giờ đêm, Lâu Dịch hoàn thành công việc,lập tức chạy
tới nhìn cô.
“Cả ngày hôm nay, cậu cảm thấy thế nào?” Lâu Dịch đợi cô bước ra từ phòng thu âm, đưa cho cô một cốc nước.
“Hoàn hảo.” Cô cắn môi, trên mặt là vẻ mệt mỏi không chút nào che dấu. “Nhưng mình vẫn cảm thấy chất giọng của mình chưa được tốt, không đạt được
tiêu chuẩn như cậu.”
Sau khi nhe xong, Lâu Dịch cười một tiếng,
nhíu mày. “Nếu cậu đạt tới tiêu chuẩn của mình, mình lập tức đem danh
hiệu Quỷ Tài và Vũ Vương của mình cho cậu… lần trước cậu thu ca khúc chủ đề, thầy giáo không phải nói cậu có thiên phú sao? Cho nên, mình có
lòng tin, nói cách khác, đừng có mà cướp bát cơm của mình.”
Cô bị anh chọc cho cười thành tiếng, hít thở sâu. “Ừ… hiện tại mình có thể
hiểu được cảm giác của cậu lúc ra album đầu tay rồi, thật là hồi hộp.”
“Chờ cậu quen với cảm giác này,