Teya Salat
Đã Lâu Không Gặp

Đã Lâu Không Gặp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326333

Bình chọn: 9.00/10/633 lượt.

a con thì là gì chứ? Thật ra chính con cũng không biết.”

“Phong cách của riêng con…” Thầy giáo vũ đạo đột nhiên cười. “Không biết con

có phát hiện ra không, cho dù cảm giác của mười bài hát này với vũ đạo

của nó hoàn toàn khác biệt, nhưng mỗi một động tác đều có cùng một phong cách.”

“Phong cách này, trừ người nhạc sĩ sáng tác các bài hát

này cho con, cả làng giải trí, trừ con ra, không người thứ ba có thể

có.”diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn

Lòng cô run lên.

“Loại phong cách này, gọi là sự lãng mạn của Tư Không Cảnh.” Thầy giáo vũ đạo nhìn

khuôn mặt cô. “Không phải kích động mang theo lửa, mà là một loại chậm

chạp, trầm ấm, yên lặng, nhẹ nhàng.”

Cô nhìn thầy giáo, há miệng, á khẩu, không trả lời được.

“Summer, thầy nghĩ, hai người các con, bây giờ không ở cùng nhau, thì cũng đã

từng.” Thầy giáo mỉm cười. “Thầy làm việc này nhiều năm như vậy, gặp qua rất nhiều ca sĩ, nghe qua nhiều ca khúc không đếm hết, con có biết

không, thật ra thì có một câu nói… có thể giấu được rất nhiều điều trong một ca khúc.”

“Tư Không Cảnh sáng tác lời bài hát, con lại là

người biểu diễn nó, khiến người ta có thể cảm giác được có một loại ăn ý tồn tại đâu đó.” Thầy giáo ra khỏi phòng làm việc với cô. Không phải là người yêu, không cách nào có thể có sự phối hợp ăn ý từ ca khúc tới cảm giác biểu đạt cảm xúc của bài hát một cách chính xác như vậy.”

Ca khúc như trái tim con người.

Thật ra thì cô biết, nếu như có thể nhìn rõ người sáng tác ca khúc, chứng

kiến lúc cô biểu diễn thì rơi lệ, thấy vẻ mặt của cô lúc đó, có lẽ ai

cũng có thể đoán được đôi điều.

Chính cô cũng rõ ràng, cô không cách nào che giấu được tình cảm của mình.

Đều liên quan tới anh, tất cả tình cảm của cô.

“Thầy giáo…” Cô ngắt ngón tay, nói có chút khó khăn. “Con và anh ấy…”

“Hử.” Thầy giáo nhìn chằm chằm vào cô. “Điều bí mật này, vĩnh viễn giấu nó trong bài hát đó thôi.”

Cô nhìn khuôn mặt hiền từ của thầy giáo, không nói thêm gì nữa, cũng cảm kích cười cười, xoay người xuống dưới.



Trợ lý đã dừng xe trước cửa lớn, cô nói trợ lý rời đi trước, tự mình lái xe về.

Trên đường có chút buồn phiền, cô không biết mình nghĩ gì trong đầu, mở ra, phát hiện đường đi có gì đó không đúng lắm.

Cô ngẩng đầu lên nhìn, cô đang đứng trước cửa nhà, nhưng không phải nhà cô mà là nhà Tư Không Cảnh.

Cô đạp thắng xe, ngồi trong xe nghĩ một lát, nhưng vẫn lái xe vào chỗ để xe của chung cư.

Không biết anh ở nhà không.

Nếu như anh không ở đây, vậy là tốt nhất, nếu anh ở, cô cũng nên cảm ơn anh một tiếng, rồi rời đi.

Đi tới trước cửa căn hộ, cô ấn chuông, ánh mắt rũ xuống đứng ngoài cửa.

Cực kỳ lâu sau, cửa không mở ra, cô hít một hơi, vừa chuẩn bị xoay người thì cửa lại mở ra.

Cô xoay người, lập tức nhìn thấy Tư Không Cảnh đang đứng cạnh cửa, yên lặng nhìn cô.

“Em…” Cô nhìn khuôn mặt anh, muốn nói gì đó, trong đầu lại trống rỗng.

Anh không nói gì, chỉ mở cửa ra.

Cô gật đầu, đi vào trong nhà.

Trong nhà rất yên tĩnh, phòng khách chỉ bật một chiếc đèn tường, có chút tối, cô đứng tại chỗ không tiến lên, ánh mắt xẹt qua một chút cách sắp xếp

trong căn phòng, cho đến một chỗ thì tạm ngừng.

Trên vách tường của phòng khách có treo một khung hình rất lớn.

Trong khung hình đó, là hình chụp chúng của hai người khi cô nhờ một cô bé ở Florence chụp lại.

Cô nhớ khi trở lại từ Florence, cô nói rất nhiều lần để anh đi in tấm hình này phóng to ra, nhưng vì công việc bận rộn, vẫn chưa kịp thực hiện,

sau đó cũng quên mất.

Đứng yên lặng một hồi, cô quay đầu lại, vừa muốn nói gì, lập tức bị anh ôm vào ngực, đặt xuống một nụ hôn.

Trong khoang miệng của anh, có thoang thoảng mùi thuốc lá, hình như là mới

hút, cô mặc cho anh ôm chặt lấy mình, ánh mắt khẽ run nhìn anh, hồi lâu

sau, cô khẽ nâng hai tay lên, ôm chặt lấy cổ anh.

Nếu như đây chỉ là một giấc mơ, cô cam tâm tình nguyện chìm đắm trong đó.

Cho tới bây giờ, Phong Hạ cũng chưa từng thấy hành động kịch liệt và bộ dạng cứng rắn như vậy của Tư Không Cảnh.

Dây dưa một đường, anh vẫn ôm chặt cô, dọc đường đi liền cởi hết quần áo

của cô, còn chưa chờ vào phòng ngủ, đã đè cô lên tường, tiến vào thân

thể cô.

Tất cả của anh, với cô mà nói, giống như đều xa lạ.

Nụ hôn xa lạ, cái ôm xa lạ, sự nóng bỏng xa lạ.

Cô không ngờ sẽ thấy một Tư Không Cảnh như vậy, cũng không lường trước,

một lần gặp nhau trong một năm, thân thể sẽ lại dây dưa như vậy.

Cô thở hổn hển, nhìn lên gương mặt tuấn dật của anh, nâng hai chân lên,

vòng qua hông anh, cho anh đi vào thân thể cô sâu hơn một chút.

Một tay anh ôm lấy cô, một tay đè lên tường, hung hăng hôn lên môi cô, mà

động tác của cơ thể lúc này, cũng không có bất kỳ một quy luật hay kỹ

xảo nào, chỉ đơn thuần mạnh mẽ đâm vào cơ thể cô.

Cô đã bao lâu

chưa từng bị anh thình lình xâm chiếm như vậy, thật ra rất đau, cô đau

đến mức gương mặt có chút trắng bệch, nhưng vẫn ôm anh thật chặt, hít

một hơi, để cho anh tiến vào mình sâu hơn.

Cặp mắt anh hơi đỏ, lúc này nâng mông cô lên, đi vào phòng ngủ, đè cô lên giường, tiến vào.

Từng lần từng lần, sâu mà lại hung ác, ánh mắt anh vẫn luôn k