Old school Swatch Watches
Dạ Ngưng Tịch

Dạ Ngưng Tịch

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325504

Bình chọn: 10.00/10/550 lượt.

hĩ, nơi này, tôi sẽ không bao giờ quay lại nữa…

Rất hay suy nghĩ, con người sau khi chết đi rốt cuộc là có linh hồn hay không?

Nếu có, vậy có phải đằng sau những đám mây là nơi trú ngụ của rất nhiều vong linh?

Con người đã chết có phải sẽ núp ở đằng sau những đám mây, lạnh lùng

nhìn những người đang sống như chúng tôi giằng co với sinh mệnh xấu xí

trong cõi trần mịt mờ này?

Truyền Chi chết đi, thế giới vẫn không hề thay đổi, vẫn chuyển động như thường

Điều khác biệt duy nhất là, vị trí đứng đầu trong tứ đại gia tộc thuộc về Thiên Nhất Minh.

Gia tộc trực hệ, Truyền Chi là giọt máu cuối cùng.

Lúc anh còn sống, nắm hết quyền hành, lập mưu lược, tính toán kế sách.

Lại có khả năng lợi dụng thời thế, bày mưu tính kế, làm cho Gambino

trở thành kẻ đứng đầu trong tứ đại gia tộc, một thời vinh quang vô hạn,

không ai sánh bằng.

Nhưng sau khi anh chết đi, người anh họ của anh lập tức kể ra những

tội trạng anh đã mắc phải, thông cáo khắp thiên hạ, vội vã vô cùng…

Người đi trà lạnh, đạo lý này tôi đã hiểu từ lâu lắm rồi. Nhưng sự

lạnh lùng đạm bạc của người đời vẫn khiến tôi cảm thấy thế gian này thật vô tình.

Đương nhiên, cũng có sự tác động bên trong của Hoàn Tư Dạ.

Hoàn Tư Dạ và anh họ của Truyền Chi đã bí mật thỏa thuận với nhau,

anh ta nhường lại vị trí đứng đầu trong tứ đại gia tộc, Hoàn Tư Dạ sẽ để cho anh ta được sống yên ổn, cũng để cho Gambino mở rộng thị trường

buôn bán heroin ra châu Á.

Tôi nghe xong chỉ biết lắc đầu, khó trách người anh họ này chưa bao

giờ được nắm quyền lực trong tay, con người này chẳng những hèn hạ kém

tài, tầm nhìn lại quá hạn hẹp

Hoàn Tư Dạ là loại người nào chứ? Lời hắn nói có thể tin được sao?

Lúc này cho anh ta một chút lợi ích, mục đích chính là để anh ta

buông lỏng cảnh giác. Một khi anh ta đã yên phận thì sớm muộn gì cũng ăn thịt anh ta sạch sẽ, ngay cả xương cũng không để lại…

Ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời vẫn rất xanh, mây trắng bay bay, nhẹ

nhàng như bông, gió thổi bay mái tóc tôi, những sợi tóc phất nhẹ qua mặt

Truyền Chi, em nhớ anh từng nói, anh muốn tạo nên một huyền thoại,

một huyền thoại còn truyền kì hơn cả huyền thoại của ông ngoại anh

Em cũng đã từng cho rằng anh là nhất người đàn ông cực kì say mê quyền lực.

Nhưng vì sao? Sau đó tất thảy đều thay đổi…

Vậy bây giờ, khi anh đã ở đằng sau những đám mây nhìn thấu những biến động bất ngờ của nhân gian, thăng trầm vinh nhục, anh nghĩ gì?

“Nhìn cái gì vậy? Sao lại chăm chú đến mức ấy?” Người phía sau tiến gần lên, sánh vai đứng bên tôi

Tôi cười khẽ “Đột nhiên nhớ đến một câu nói.”

“Câu gì?”

“Thượng đế đang ở trên những đám mây cười cợt sự chống cự của con người dưới trần gian.”

Hắn quay đầu lại nhìn tôi, “Anh và em đều không tin tưởng vào Thượng đế.”

Tôi gật đầu, “Ừm “

Hắn tiến gần lại ôm tôi, tay tham lam tiến vào trong quần áo

“Muốn à?” Tôi hỏi, ngữ khí hơi giống như người làm việc theo thường lệ.

Hắn khẽ run lên, đau khổ nói “Em đang hành hạ anh… đúng không?.”

Tôi ngẩn ra, thở dài một hơi, “Xin lỗi, em không để ý…”

Cánh tay ôm tôi siết chặt lại rất nhanh, dường như tôi còn nghe thấy tiếng xương cốt mình đang chuyển động răng rắc.

“Em đang trách anh sao? Bởi vì anh đã thay thế vị trí của hắn à? Là như vậy sao?”

Tôi lắc lắc đầu, trách hắn? Tôi chẳng có lập trường, cũng không có tư cách.

Không sai, hắn đã chôn vùi danh tiếng của anh, chôn vùi vinh quang

của anh, tàn phá những công trạng của anh, sau cùng, triệt để lật đổ vị

trí của anh.

Nhưng mà, những điều này có thể trách hắn sao?

Hắn chỉ biết làm theo phận sự của mình, tuân theo quy tắc của trò chơi mà thôi.

Thế giới này vốn dĩ là thế giới người ăn thịt người, chúng tôi đều bò lên từ thi thể của những người khác, hắn không sai!

“Không phải, mấy ngày nay hơi mất tập trung”

Hắn thở dài, “Hắn đã đi vào nơi này của em rồi, phải không?”

Hắn áp tay lên trái tim tôi…

Tôi nhìn những cây đinh hương trong vườn, năm nay đinh hương nở đặc biệt nhiều

Cánh hoa nhỏ bé, không vẩn đục, không dơ bẩn, nhẹ nhàng thanh nhã, màu trắng tinh khiết

Từng bông từng bông ngượng ngùng triền miên, nhiệt tình nở rộ,

Hương thơm ngào ngạt đó, ngưng tụ thành một sợi hương thơm kéo dài, xuyên vào trong từng cơn gió, bay khắp nhân gian…

Bỗng nhiên nghĩ đến câu nói cuối cùng của Truyền Chi khi hấp hối

“Ngưng Tịch, em không phải là một bông anh túc, em là loài hoa Thiên Quốc của anh…”

Tôi thở dài một hơi, gật đầu “Có lẽ vậy, anh ấy dùng sinh mệnh mình

để đặt cược, đâm một cái gai vào trái tim em. Không quá đau, những đau

đớn lại phân thành từng đợt, đau đáu và kéo dài…”

“Thế à?” Hắn cười khổ, tay đặt lên cổ tôi

“Thật muốn bóp chết em “

Tôi cười, quay sang nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau, tay lướt lên cổ hắn, trán chạm vào trán hắn

“Vậy anh hãy bóp chết em đi. Em cũng được coi như một chiến lợi phẩm

của anh, anh ấy không còn nữa, anh cũng chẳng phải kiêng dè gì…”

Sâu thẳm trong đôi mắt hiện lên một nét đau đớn thoáng qua, hắn đẩy tôi ra, ngón tay đặt lên ấn đường tôi

“Thì ra em không chỉ có bản lĩnh bức chết người ta, mà còn có thể làm người