The Soda Pop
Dạ Ngưng Tịch

Dạ Ngưng Tịch

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328161

Bình chọn: 8.5.00/10/816 lượt.

máu cả nửa tháng trời.

Trên đảo cũng có bác sĩ, nhưng không bao giờ có chuyện bác sĩ đến

khám bệnh cho chúng tôi. Sức khỏe tốt thì được giữ lại, thể lực kém,

bệnh tật đầy mình thì sẽ bị ném xuống biển.

Cũng may lúc ở Hoàng gia tôi có học qua vài món y thuật, tôi cũng có thể hái cho mình một vài cây thuốc ở trên đảo.

Tôi cứ như vậy, cố gắng để sống, liều mạng để sống……

Tôi nói với chính mình, tạm bợ thế nào, thống khổ thế nào cũng đừng lo lắng, tôi sẽ sống sót, tôi sẽ sống sót để rời khỏi đây.

Mấy đứa trẻ cùng trong một tổ chúng tôi, bất kể là nam nữ đều phải ở

trong một căn phòng lớn, oi bức ẩm ướt, dơ bẩn lộn xộn, buổi tối sau khi ngủ say, còn có cả chuột ngồi trên bụng bạn gặm nhấm……

Ngủ cùng giường với tôi là một cô bé, cũng là một người châu Á. Cô có một khuôn mặt rất xinh xắn thanh tú, có vẻ sống nội tâm, không thích

nói chuyện. Nhưng mỗi lần nhìn thấy tôi, cô sẽ mỉm cười.

So với những khuôn mặt lạnh nhạt u ám của những người khác, nụ cười

của cô giống như một tia nắng đầu hạ, chiếu sáng toàn bộ trái tim tôi……

Cứ như vậy, nửa năm trôi qua, một buổi giữa đêm……

“Ngưng tịch, thức dậy đi……” Mơ hồ nghe thấy có tiếng gọi nhưng sự tập luyện ban ngày đã lấy hết sức lực của tôi rồi, thực sự không mở được

mắt ra, mãi đến khi có một bàn tay dứt tóc tôi mới tỉnh được.

Tôi nhìn thấy thầy giáo đứng trước giường tôi, tối quá không nhìn

thấy vẻ mặt hắn, trong lòng không ngừng nghi hoặc, hắn tới đây làm gì?

Đã nửa năm trôi qua, ngoài việc huấn luyện, hắn chưa từng liếc mắt

nhìn tôi lần nào, tôi còn tưởng hắn đã cho tôi vào quên lãng rồi.

“Đi theo tôi” Hắn nói khẽ.

Tôi đi theo ra ngoài……

Chúng tôi đi tới bãi cát bên bờ biển……

Gió mùa hạ thổi tới mang theo hơi lạnh nhè nhẹ, bầu trời đêm cao

ngất, rất nhiều sao tạo thành cả một dòng sông sao, đó là một buổi đêm

rất đẹp……

Tôi nhắm mắt đi theo phía sau lưng hắn, thầm nghĩ, không phải hắn không ngủ được đến tìm tôi đi tản bộ chứ?

” ngưng tịch……” hắn đột nhiên dừng lại.

“Dạ……”

“Đánh tôi đi” Hắn ra lệnh.

“Sao ạ?” Tôi một lúc vẫn không thể tiếp nhận mệnh lệnh của hắn.

“Ngày mai, sẽ phải thi đấu với nhau…”

Cái đó thì có gì lạ, mỗi ngày đều thi đấu mà, tôi nghĩ thầm trong lòng.

“Không phải giống ngày thường, sáng ngày mai, em phải giết chết đối

thủ của mình thì mới có thể sống sót” Tiếng nói của hắn so với gió biển

còn lạnh lẽo hơn. “Vì sao?” Tôi kinh ngạc

“Đây là quy định, cách nửa năm sẽ có một lần, khôn sống mống chết,

chỉ có người có thể lực thì mới có thể tiếp tục sống sót. Em không muốn

ngày mai sẽ bị biến thành xác chết bị người ta quăng xuống biển cho sóng đánh thì đêm nay phải cùng tôi luyện tập cho tốt.”

“Vâng…..”

Cứ như vậy, cứ mỗi lần tôi tấn công hắn thì sẽ bị hắn ném lên mặt đất……

Tôi làm sao có thể là đối thủ của hắn, căn bản ngay cả vạt áo hắn còn không túm được, nếu còn tiếp tục thế này, không cần đến cuộc thi đấu

sáng ngày mai tôi sẽ chết ở đây bây giờ mất.

Lại một lần nữa bị hắn đánh ngã xuống mặt đất, lần này tôi thực sự

không đứng dậy nổi, mỗi tế bào trên người đều đang khẩn thiết kêu gào,

khớp xương trong người giống như bị người ta rút đi vậy.

“hiên viên ngưng tịch, đứng lên!” Hắn lớn tiếng ra lệnh

Tôi giãy dụa cố gắng đứng lên, thế nhưng thất bại rồi, tôi lại ngã xuống mặt đất thở không ra hơi.

Hắn cúi người xuống, nhìn tôi, nhẹ giọng chế giễu “Vậy mà cũng không

được, xem ra tôi thực sự đánh giá em quá cao rồi. Chờ đến ngày mai bị

người ta hành hạ đến chết, tôi thấy em nên nhảy xuống biển tự sát ngay

bây giờ thì tốt hơn đấy.”

Chết? Muốn chết cũng không phải là bây giờ……

Tôi khẽ cong môi, tự giễu cười “Thầy, em cái gì cũng không sợ, chỉ sợ chết thôi!”

Cố gắng đứng dậy, tích lũy sức lực để có thể chiến đấu tiếp……

“Nhớ kỹ, ngưng tịch, nói về thể lực thì em không thể thắng nổi, chỉ

có dùng tốc độ mới có thể chiến thắng được. Tốc độ chính là thứ then

chốt để em bảo toàn mạng sống……”

“Hiểu rõ……”

“Quá chậm, làm lại!”

“Vâng…..”

“Vẫn chậm quá, làm lại!”

“Vâng!”

……

Cứ như vậy không ngừng một lần rồi lại một lần, làm lại rồi lại làm lại, mãi đến khi tôi quỳ rạp xuống đất một lần nữa……

Mồ hôi theo gương mặt tôi từng giọt từng giọt chảy xuống nền cát, hai tay không kiềm chế được mà run lập cập.

Tôi ngẩng khuôn mặt đầy mồ hôi lên nhìn hắn, chẳng biết hắn còn muốn tiếp tục hay không.

Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi, nói “Được rồi, đêm nay dừng lại ở đây!”

Nghe vậy, tôi như trút được gánh nặng, cả người lập tức ngã xuống bờ cát……

Trong cơ buồn ngủ mơ màng, tôi cảm thấy cơ thể mình được người ta nhẹ nhàng nâng lên, rơi vào một vòng ôm ấm áp mà rắn chắc, mùi tanh ngọt

quanh quẩn trên chóp mũi, tiếng tim đập thình thịch quanh quẩn bên tai,

nhanh mà mạnh mẽ……

Nhất thời tôi quên mất bản thân đang ở đâu……

Úp mặt vào trong khuôn ngực người đó, giống như con mèo nhỏ dựa sát vào lòng hắn, thì thào nói nhỏ:

“Vũ, em rất nhớ anh……”

“……”

Ngày hôm sau, đối thủ của tôi là cô bé ngủ chung giường đó.

Nhìn thấy khuôn mặt cô, tôi hơi hoảng hốt……

Chúng tôi bị nhốt vào trong một chiếc lồng sắt rất lớn, cửa lồng sắt