
p, thỉnh thoảng còn nhìn thấy
người cưỡi ngựa đi qua. Ở đây, thời gian dường như bị làm phép, trôi
thật chậm, thật chậm.
Cẩn Du đẩy chiếc xe lăn của bà Châu đi dưới những hàng cây rợp bóng trên đường Mirabeau, Thiên Hạ đi bên cạnh tỏ ra là một người vợ ngoan hiền.
Lâu lâu không nghe thấy bà Châu nói
gì, Thiên Hạ thấy thật kỳ lạ. Thiên Hạ liếc nhìn bà, thấy bà ngủ rất
ngon giấc, cô mới khẽ nói với Cẩn Du: “Mẹ đã ngủ say rồi”.
Ánh
nắng lướt qua chiếc cằm thanh tú của Cẩn Du, đôi mắt anh khẽ nheo lại,
ánh sáng lướt qua thân anh như bị vỡ vụn ra thành những ánh nắng màu
vàng.
Người con trai này, lúc nào cũng hoàn mỹ, chẳng hề nói quá
chút nào. Trên người anh lúc nào toát ra một vẻ cao quý không diễn tả
bằng lời được.
Anh trả lời cô: “Ừ”.
“Vậy chúng ta cũng
không cần đi khu bắc nữa, chúng ta ăn luôn ở khu nam, sau đó về nhà
nhé!”. Thiên Hạ nói, đôi mắt cô cười của cô tựa làn gió nhẹ ấm áp, không khí vui vẻ như lan tỏa khắp không gian. Cẩn Du gật đầu đồng ý.
Cả ba đến một nhà hàng nổi tiếng đặc biệt về đồ biển ở miền nam, quản gia
đã đặt chỗ xong xuôi rồi. Canh nóng, thịt bò hầm, bánh ga tô hạnh nhân,
salad, hải sản đặc biệt… từng món từng món đã được bày sẵn trên bàn.
Sáu giờ tối, mọi người đang vui vẻ dùng bữa. Mọi người vừa cười vừa nói khiến cho không khí bữa ăn càng thêm ấm cúng.
“Thiên Hạ à, các con định khi nào sinh cháu cho ta bế đây?” Những lời bà Châu
nói khiến Thiên Hạ suýt nữa bị sặc canh. Cô và Châu Cẩn Du còn chưa động phòng nói gì đến có em bé.
Đúng lúc đó tay trái Chu Chẩn Du nắm
chặt lấy tay phải của cô và tỏ ra rất tình cảm, anh nhìn mẹ và hỏi: “Mẹ, mẹ thích cháu trai hay cháu gái?”
“Điều này ….” Không khí bỗng
chốc rộn ràng hẳn lên. Nói đến cháu trai cháu gái, gương mặt bà Châu vui vẻ và hiền tử hẳn. Thiên Hạ không dám nói gì, cô cúi thấp đầu, hình như là ngại ngùng, trong lòng dội lên cảm giác tội lỗi. Xét cho cùng đó là
sự mơ tưởng của bà, thế nhưng cô chẳng bao giờ mang lại được. Sau khi về nước Cô và Cẩn Du sẽ đường ai nấy đi, đây là lần cuối cùng cô gọi bà là “mẹ”. Trước khi đi, Cẩn Du nhất định sẽ tìm ra một lý do hợp lý để cô
không bao giờ cần xuất hiện nữa.
Mọi người cùng bước khỏi quán ăn và đi đến một khu phố ồn ào náo nhiệt. Ánh điện hồng đẫm màu ánh trăng, mông lung mà kì ảo.
“Mọi người đợi ở đây, con đi lấy xe”. Cẩn Du quay sang nói với Thiên Hạ rồi
biến mất sau ánh trăng. Anh không bao giờ để cho người khác động vào
chiếc Gallardo của mình.
Thiên Hạ đẩy chiếc xe lăn cho bà Châu, im lặng ngắm nhìn dòng người đang ngược xuôi vội vã.
Lúc này, một chiếc Lamborghini chói mắt lao qua rồi dừng lại ở một khu đất
trống phía trước mặt. Từ trên xe, một chàng trai bước xuống, sau đó đưa
tay đỡ một cô gái xinh đẹp, mặc bộ quần áo bó sát, thân hình gợi cảm.
Chàng trai ôm chặt eo cô gái, mái tóc dài màu nâu của cô tung bay trong gió muộn. Hai người đang bước về phía Thiên Hạ.
Chàng trai mặc một chiếc áo len màu đen, áo sơ mi ca rô màu xanh, tay áo và
vạt áo không có vẻ gì là chỉnh tề, giống như hỗn hợp giữa phong cách của những kẻ lang thang đầu đường với phong cách quý phái của hoàng tử quý
tộc. Từ mái tóc đen và màu da trắng có thể thấy chàng trai là một người
châu Á có tướng mạo rất đẹp trai.
Tuy nhiên, khi cô nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm của chàng trai giống như những khu rừng rậm ở chân núi Alps…
Khoảnh khắc ấy gương mặt cô trắng bệch như tờ giấy.
Thiên Hạ quay người và cúi đầu xuống, cô để những sợi tóc che bớt khuôn mặt
mình, những ngón tay đang đẩy xe lăn của cô trở nên xanh xao, cả người
như cứng lại, cho đến khi hai người đó bước qua mình. Rõ ràng đã quay
lưng lại nhưng không hiểu sao cô cẫn có cảm giác rằng cô và chàng trai
giáp mặt bước qua.
Một lát sau, rất lâu sau, Châu Cẩn Du đón lấy
xe lăn và đỡ bà Châu vào ngồi ghế sau, sau đó gập chiếc xe lăn cho vào
trong cốp. Làm xong mọi việc anh mới phát hiện ra Thiên Hạ đang đứng
ngây người ở đó, đầu cúi thấp không nói gì, cũng chẳng biết đang nghĩ gì nữa.
“Thiên Hạ, sao thế?” Châu Cẩn Du đứng ngay trước mặt hỏi cô.
“Em vừa nhìn thấy ma…” Giọng cô nhỏ dần, nhẹ dần.
Cẩn Du cười và nói: “Nói linh tinh gì thế? Lên xe đi”. Anh cầm tay cô một cách tự nhiên đi về phía trước xe của anh.
Cô thực sự không nói linh tinh, chàng trai ấy thật sự là một bóng ma, một bóng ma đang bước đi trong nhân gian…
Ngôn Thiên Hạ và Châu Cẩn Du ở lại khu biệt thự đó cùng với bà Châu trong
một tháng. Khi hai người tạm biệt ra về thần thái bà vẫn rất tốt, hồng
hào.
Vẫn là con đường nhỏ đầy hoa ở cửa chính của biệt thự, bà
Châu ngồi trên chiếc xe lăn dáng vẻ hiền từ đang đưa tay vẫy vẫy tạm
biệt hai người.
Thiên Hạ và Cẩn Du nắm chặt tay nhau bước đi, khi vừa thoát khỏi tầm mất của bà Châu cả hai lập tức buông tay.
“Anh tính sau này sẽ dùng lý do gì để nói dối bác?” Cô nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của anh và hỏi.
“Em mang thai rồi, không đi đường xa được”. Anh nói giọng điềm tĩnh, gương mặt vẫn thanh tú như thế.
“Nhưng chín tháng sau thì sao?”
“E rằng mẹ anh không qua được chín tháng nữa…”.
Thiên Hạ i