
ỏng cười nhợt nhạt, đôi mắt tự nhiên không gì trói buộc.
Guốc gỗ dưới chân nện bước trên mặt đất phát ra âm thanh nho nhỏ, mỗi một bước đều giống như giẫm đạp vào trong lòng, mị hoặc mà trầm luân.
Bị mê hoặc đồng thời cũng mất đi cân bằng, bất cứ lúc nào cũng có loại cảm giác như từ vách núi đen vạn trượng ngã xuống.
Loại cảm giác này dễ giựt mình mà lại kích thích, khiến Nguyệt Trì Lạc quả thật muốn ngừng mà không được.
"Ngươi. . . Sao. . . . . . Sao. . . . . . Đến. . . . . . Vậy?" Trong nháy mắt đó, hàng mi dày của Nguyệt Trì Lạc như lắng đọng yên tĩnh, nàng dường như còn nghe được tiếng tim đập của mình.
Vội vã hung hăng mạnh mẽ như thể muốn nhảy ra lồng ngực nàng.
Huyền Chi Thất vỗ cây quạt xếp một cái, môi mỏng hơi nhếch lên, cười ha ha nói: "Nghe nói ngươi bị thương, ta cố ý mang Kim Sang Dược đến."
Dứt lời, để bình sứ màu trắng lên bàn, nhìn Nguyệt Trì Lạc nháy mắt vài cái, nhẹ giọng nói: "Nghe cho kỹ, là cố ý nha. . . . . ."
Thanh âm nhỏ nhẹ, nhấn mạnh hai chữ cố ý, âm tiết hơi kéo dài ra bên trong tựa hồ có ngàn vạn lưu luyến.
Đến khi Nguyệt Trì Lạc hồi phục tinh thần lại thì đã thấy bóng lưng thiếu niên áo trắng vung vẫy quạt xếp đó đã đi xa, tựa như tranh vẽ trong mộng ảo.
Bên ngoài viện nhỏ dường như cũng nghe được thanh âm nhàn nhạt của Huyền Chi Thất truyền đến, nhưng không biết là đang nói với ai.
Bình sứ trên tay có cảm giác hơi lạnh, Nguyệt Trì Lạc cầm lên để gần mũi ngửi ngửi, là Đao Sang Dược thượng hạng, mà còn là phương thuốc gia truyền.
Ánh mắt xoay chuyển, chỉ thấy Thập Thất ngơ ngác ổn định đứng nhìn bóng lưng người nào đó đi xa, một đôi mắt mông lung mê đắm mà si dại, hình như còn đang lẩm bẩm cái gì.
"Tiêu. . . Dao. . . Công tử. . . Thật sư. . . Là . . Tiêu. . . Dao. . . Công. . . Tử. . . . . ."
Đôi tai bén nhạy giật giật, Nguyệt Trì Lạc để Kim Sang Dược xuống, bình tĩnh nhìn cửa ra vào viện nhỏ, chỉ chốc lát sau lại bất thình lình đi vào một người.
Bản thân người đó mặc một thân áo bào tím cao quý, bóng lưng thẳng tắp đơn bạc cao ngạo mà lại tôn quý không thể tiếp cận, áo bào tím giữa không trung vẽ ra một đường cong hoa mỹ, tựa như đóa hoa nở rộ tuyệt mỹ xán lạn, trong nháy mắt vạn vật đều héo rũ điêu linh.
Nghĩ đến, vừa rồi nhất định là Huyền Chi Thất có nói chuyện với hắn, có điều không biết hôm nay ngọn gió nào lại thổi tới hai nhân vật quan trọng này đến đây, hơn nữa Huyền Chi Thất tại sao đi vội vã như vậy, chẳng lẽ có liên quan đến Đông Phương Tuyết sao?
Đôi môi hồng phấn hơi nhếch lên, vẽ ra một nửa độ cong vòng tròn, Nguyệt Trì Lạc bình tĩnh nhìn hắn, hai con ngươi đen nhánh trong suốt lờ đờ uể oải, nhìn hắn cứ như vậy đi tới, ánh mặt trời chiếu vào trên người hắn khiến bóng dáng của hắn kéo rất dài rất dài trên mặt đất. . . .
Đông Phương Tuyết mím môi, thản nhiên liếc nhìn Nguyệt Trì Lạc một cái, khoát tay áo, chính là ý bảo Thập Thất đi ra ngoài trước.
Thập Thất khom người hành lễ, lúc đi còn dùng chân chó đóng luôn cửa tiểu viện.
"Hôm nay ngọn gió nào thổi vậy nha." Nguyệt Trì Lạc vuốt vuốt huyệt Thái Dương có chút hơi đau, ngoài miệng luôn gợi lên ý cười không hề để tâm, độ cong gợi lên lúc nói chuyện cũng không hề thay đổi.
Đông Phương Tuyết giật giật khóe miệng, môi mỏng dường như mím chặt hơn, dáng người đơn bạc của hắn lướt qua Nguyệt Trì Lạc, cũng không thèm nhìn tới Nguyệt Trì Lạc một cái, chỉ đi thẳng đến cạnh bờ hồ xanh biếc, bóng lưng thẳng tắp đưa về phía nàng, đôi mắt phảng phất như mơ hồ mông lung.
Nhìn cửa trước viện nhỏ, Nguyệt Trì Lạc ngẩn ngơ, chẳng lẽ Đông Phương Tuyết không phải đến tìm nàng sao? Tại sao dùng bóng lưng đưa về phía nàng?
Suy nghĩ một chút, Nguyệt Trì Lạc dường như có chút sáng tỏ, bởi vì vào lúc này trên người Đông Phương Tuyết phát ra hơi thở đè nén.
Rất khác so với ôn nhuận thường ngày, lần này tựa hồ cố ý đối với mình, cái loại hơi thở đè nén đó hoàn toàn là vốn có, trực tiếp thắt chặt trái tim Nguyệt Trì Lạc.
Nguyệt Trì Lạc không quay đầu lại, mặc cho áp suất thấp của hắn xâm nhập vào mình, nàng cũng dùng bóng lưng đưa về phía hắn, lúc mở miệng thì vẫn là giọng nói lười biếng quen thuộc: "Đông Phương Tuyết, hồ nước nhà ta rất đẹp mắt sao. Ngươi đừng thấy chim sẻ tuy nhỏ, nhưng thật ra ngũ tạng của nó hoàn toàn đầu đủ, mỗi một chỗ cũng không thua kém phủ đệ Tứ Vương Gia đâu."
Dứt lời, Nguyệt Trì Lạc hơi rũ hàng mi xuống, cũng không kỳ vọng Đông Phương Tuyết trả lời.
Hình như qua một hồi rất lâu, đến chừng như không còn nghe thấy Đông Phương Tuyết thở dài nữa, môi mỏng mấp máy, đôi con ngươi như vũ trụ mênh mông sâu không thấy đáy, lời nói ra ẩn chứa một chút bất đắc dĩ và ý tứ rõ ràng cảnh cáo.
"Mặc dù cảnh tượng hoàng thất náo nhiệt không gì sánh được, có thể hưởng hết tất cả vinh hoa phú quý trên thế gian, nhưng mà khắp nơi rải đầy bóng tối cùng máu tươi không muốn người biết. Mà Vương phi Bổn vương phải có đủ năng lực tự bảo vệ mình, mặc dù Bổn vương có lòng muốn bảo vệ, ngươi cũng biết có đôi lúc khó lòng phòng bị, kết quả. . . . . ."
Kết quả của khó lòng phòng bị chính là trở thành người