Đặc Công Hoàng Hậu Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú

Đặc Công Hoàng Hậu Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325753

Bình chọn: 10.00/10/575 lượt.

c.

"Sao vậy hả?" Vẻ mặt Nguyệt Trì Lạc nghi ngờ, tiểu nha đầu lại phát thần kinh gì đây?

"Ta không đi, muốn đi tự người đi đi!" Thập Thất vẫn phẫn hận nhìn chằm chằm nàng, thần sắc trên mặt càng thêm quật cường.

Nguyệt Trì Lạc cười híp mắt nhéo nàng một cái, mị mắt hơi cong cong, cười nói: "Ai khi dễ ngươi? Nói ra, chủ tử ngươi dẫn ngươi đi báo thù."

Thập Thất bất mãn bĩu môi, phi nàng một cái: "Người thật không sợ Vương Gia bỏ người? Có ai mà tự thu nhận mỹ nhân nạp thiếp cho tướng công mình không? Ngộ nhỡ đến lúc đó, nếu như Vương Gia thực sự yêu người khác bỏ người, người đừng than khóc!"

Thì ra là như vậy, tiểu nha đầu đang lo lắng cho chuyện nhà nàng sao?

Nguyệt Trì Lạc híp mắt, trong ánh mắt nhuốm lên nồng đậm ý cười, nàng chỉ đơn thuần nạp thiếp cho A Tuyết, các ngươi tin không?

Chậc chậc, ngay cả chính nàng cũng không tin được.

Không làm khó Thập Thất nữa, Nguyệt Trì Lạc xoay người nhìn hai nha hoàn khác nói nhỏ vài câu, hai nha hoàn vội chạy đi. Chỉ chốc lát sau, hai nha hoàn vừa chạy đi đã dẫn theo Cao tổng quản trở lại.

"Vương phi." Cao tổng quản là một lão giả chừng năm mươi tuổi, nghe nói hắn ở Vương phủ cũng lâu lắm rồi, hơn nữa năng lực không tệ. Hơn phân nửa chuyện của Vương phủ đều do hắn quyết định, bọn hạ nhân rất tôn kính hắn, ngay cả Đông Phương Tuyết đối với hắn cũng ân cần nhiều hơn so với người khác.

Nguyệt Trì Lạc mỉm cười, Cao tổng quản này đúng là một quản gia có tâm tư thâm sâu đây.

Vào lúc này, vị tổng quản hơi khom người nói với Nguyệt Trì Lạc,: "Không biết Vương phi cho gọi lão nô tới có chuyện gì?"



Vào lúc này, vị tổng quản hơi khom người nói với Nguyệt Trì Lạc: "Không biết Vương phi cho gọi lão nô tới có chuyện gì?" Thái độ không kiêu ngạo cũng không hèn mọn, không có tôn kính như khi đối đãi với Đông Phương Tuyết, nhưng nghe qua cũng không có gì không ổn.

Nguyệt Trì Lạc cười một tiếng, chỉ chỉ hai vị Quốc Sắc Thiên Hương đứng ở phía sau: "Cũng không có chuyện gì, chính là bảo ngươi hôm nay an bài hai người các nàng để Vương gia thị tẩm. Yên nhi, Nhan nhi, đợi lát nữa các ngươi hãy đi theo Cao tổng quản, hắn sẽ an bài cho các ngươi."

Khi nói chuyện, Nguyệt Trì Lạc liếc qua hai vị Quốc Sắc Thiên Hương, hai người hiểu ý, hạ thấp người hành lễ: "Nhan nhi, Yên nhi, nhất định sẽ nghe theo lời Cao tổng quản, không dám sơ suất, hầu hạ Vương Gia thật tốt."

Cao tổng quản quẹt quẹt mồ hôi trên trán, có chút khó xử, nói: "Vương phi, không có lệnh của Vương gia, lão nô thật sự khó mà tuân mệnh."

Vương Gia không thích nữ sắc đã không phải chuyện một hai ngày, muốn nạp thiếp còn đợi đến hôm nay sao? Cao tổng quản xấu hổ toát mồ hôi!

Nguyệt Trì Lạc hơi lạnh sắc mặt: "Ngươi cứ nói là bổn Vương phi an bài, ngươi chỉ cần dẫn các nàng đi qua là được rồi, chuyện kế tiếp để Vương Gia gặp các nàng rồi xử lý, nếu hắn không vừa ý sẽ tự đuổi người, hắn vừa ý lưu lại cũng tốt, dù sao cũng không có trở ngại gì đến Cao tổng quản ngươi, hơn nữa, nếu thực sự xảy ra chuyện vẫn còn có bổn Vương phi chịu trách nhiệm cho ngươi!"

Cao tổng quản còn muốn nói điều gì, khi thấy thái độ Nguyệt Trì Lạc cứng rắn như thế, ngược lại chợt nghĩ nàng nói cũng có đạo lý. Lập tức không nghĩ thêm nhiều nữa dẫn theo hai vị Quốc Sắc Thiên Hương rời đi.

"Nô tỳ đúng thật không thể hiểu nổi Vương phi!" Thập Thất tức giận trừng mắt nhìn nàng, rồi cũng xoay người rời đi.

Nàng thật sự có chút phát hỏa, cách làm của chủ tử, nàng không hiểu được, thật sự không thể hiểu được!

Giờ khắc này, Thập Thất thậm chí đã chuẩn bị sẵn cuốc gói chạy lấy người.

Nguyệt Trì Lạc nhíu lên mi mắt, nhìn mỹ nữ bước đi lay động rơi vào trầm tư, giữa trán có chút mờ mịt cùng quật cường, còn có chút nhàn nhạt sầu bi, con ngươi sáng rực như ngọc Lưu Ly, giờ phút này, không có ai biết vẻ ảm đạm của nó.

Quốc Sắc Thiên Hương đã hoàn toàn đi xa, rời khỏi tầm mắt Nguyệt Trì Lạc, nàng cũng rất lâu không có phục hồi tinh thần, cho đến khi trên đầu bị gõ một cái, lúc này nàng mới mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn về phía người tới, cũng chính là Huyền Chi Thất đã nhiều ngày nay qua lại ở chỗ này.



"Lạc Lạc, ngươi cần gì phải tự làm khổ mình như vậy? Việc này đưa tới tận cửa, cho dù A Tuyết không muốn, nhưng hắn chắc chắn sẽ vì ngươi mà lưu lại các nàng." Huyền Chi Thất cầm quạt xếp gõ gõ đầu nàng, gương mặt cười như không cười, các nàng trong lời nói hắn chính là hai vị Quốc Sắc Thiên Hương Nguyệt Trì Lạc dẫn về.

Nguyệt Trì Lạc nhún nhún vai, vẻ mặt không sao cả: "Lưu lại hay không đó là chuyện của hắn, coi như thật lưu lại cũng chẳng quan hệ tới ta, còn nữa, người này nếu là ta đưa lên, cũng không hy vọng hắn sẽ là một Liễu Hạ Huê."

Liễu Hạ Huê không chừng là vì bất lực, cho nên mới phải làm một Liễu Hạ Huê đấy.

Ai biết được không phải? ! !

Đông Phương Tuyết ở trong mắt Nguyệt Trì Lạc chính là một cầm thú, dựa vào gì mong chờ vào hắn vì nàng thủ thân như ngọc? (sao nói Tuyết nhà ta thế chứ Lạc..thiệt là…)

"Lạc Lạc, ngươi thật độ lượng, A Tuyết cưới ngươi thật đúng là may mắn của hắn. . . . . ." Huyền Chi Thất mỉm cười, lạch phạch mở ra


XtGem Forum catalog