
hãi.
Sợ Đông Phương Tuyết sẽ cắm rễ ở trong lòng mình, sợ về sau sẽ không thể tách rời Đông Phương Tuyết.
Cho nên giờ phút này mới có thể muốn nhanh chóng rút lui mà đi.
Đông Phương Tuyết nhìn trên mặt nàng lóe lên đủ loại cảm xúc, rũ xuống hàng lông mi vừa dài vừa dầy, trong khoảng thời gian ngắn, trong đôi mắt màu tro lạnh đủ mọi thần sắc phức tạp.
"Ta có gì phải sợ? Tam thê tứ thiếp vốn là bản quyền sáng chế của các ngươi, ta hiện tại chỉ chủ động giúp ngươi nạp hai tiểu thiếp thì có gì sai. Dĩ nhiên, có muốn hay không còn phải tùy ngươi, dù sao. . . Không ai có khả năng ép buộc được Tứ Vương Gia ngươi!" Nguyệt Trì Lạc che giấu đi cảm xúc, tỉnh ngộ hiểu ra bắt đầu phủ nhận.
Đông Phương Tuyết thu lại thần sắc phức tạp trong mắt, ngước mắt nhìn nàng, đôi môi hồng như cánh hoa khẽ nhếch, nhếch mép cười cười dịu dàng, ý cười chiếu thẳng vào mắt nàng: "Lạc nhi, nàng không thích thì sẽ không có, chỉ cần nàng một lòng ở bên cạnh ta, Đông Phương Tuyết ta đời này sẽ chỉ biết có nàng."
Nàng không thích, thì sẽ không có!
Giọng nói nhẹ nhàng thanh đạm, lời nói ra, mỗi một câu đều như thấm thía vào tận đáy lòng Nguyệt Trì Lạc.
Nàng chấn động, mấp máy nhẹ môi hồng phấn, xoắn lại mi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Đông Phương Tuyết, muốn tìm ra cảm xúc khác nhau ở trên mặt hắn, nhưng cuối cùng đã thất bại.
"A Tuyết, ta có thể tin ngươi sao?" Cong cong mi mắt, Nguyệt Trì Lạc có phần không xác định.
Có thể tin hắn sao?
Hắn có thể khiến nàng tin tưởng sao?
Nguyệt Trì Lạc không thể nghi ngờ thật rối rắm, sau đó trong lòng suy nghĩ lại cảm thấy mình đã nghĩ quá nhiều.
Kế hoạch vĩnh viễn biến hóa khó lường.
Dù lúc này một giây khẳng định, rồi chắc chắn, vậy thì có thể đại biểu cho cái gì?
Giờ phút này hứa hẹn, có lẽ một giây kế tiếp sẽ tan biến như hoa trong gương, trăng trong nước.
Hãy để tất cả những vấn đề này, đều giao hết cho thời gian chứng minh thôi.
Huống chi, bản thân cũng không có yêu hắn.
Như vậy, chỉ cần cẩn thận khóa chặt tim của mình, thì sợ gì chứ!
"Dĩ nhiên!" Đông Phương Tuyết đáp vô cùng chắc chắn, không phải trong nhất thời xúc động, mà đã tự suy xét mới trả lời.
Mi mắt Nguyệt Trì Lạc hơi cong cong mỉm cười, nụ cười sáng lạn làm chói cả mắt Đông Phương Tuyết.
"Vậy thì ta tạm thời tin ngươi."
Nàng nói thế, giọng nói thanh thúy dễ nghe như tiếng chuông ngân, vang vọng ở trong Lục Viên rất lâu.
Đông Phương Tuyết nghiêng người tới, sâu sắc chăm chú nhìn nàng.
Đôi mắt màu tro lạnh thăm thẳm như vũ trụ thâm sâu không thấy đáy, trong mắt chiếu ra mi mắt nàng cong cong cùng đường cong khóe miệng nhếch lên, xinh đẹp quyến rũ và thuần khiết như dòng nước trong suốt kết hợp lẫn nhau càng tăng thêm sức mạnh đến vô cùng thu hút và hấp dẫn trí mạng.
Đông Phương Tuyết không nén nổi tình cảm nghiêng người hôn nàng, hơi thở mang theo hương bạc hà nhàn nhạt như lông vũ mơn trớn lên bờ môi mọng đang hé mở của Nguyệt Trì Lạc.
Hắn trăn trở hôn lên môi nàng, dần dần càng hôn càng sâu, đôi môi linh hoạt thăm dò vào chiếm lấy chiếc lưỡi mềm mại của nàng, cứ tùy ý hôn mút răng môi nàng mãi đến khi Nguyệt Trì Lạc mềm oặt bám vào trên người hắn, lúc này hắn mới hài lòng buông nàng ra.
"A. . . Tuyết. . . . . ."
Nguyệt Trì Lạc nhẹ giọng gọi, Đông Phương Tuyết không an phận cọ cọ ở trên người nàng, đôi môi mềm mại hồng hào hơi cong lên, cánh môi sưng đỏ rõ ràng có dấu vết bị tàn sát bừa bãi, đôi mắt phượng như câu hồn nhìn hắn, quyến rũ như tơ, mê ly mà quỷ mị.
Đông Phương Tuyết chấn động, sắc thái trong đôi mắt dần dần nặng nề, lửa lòng vốn đã bị Nguyệt Trì Lạc khiêu khích chợt dâng trào, nhất thời như lửa cháy lan ra đồng cỏ, tình thế này muốn ngừng cũng không được.
Cảm giác được biến hóa của thân thể, hắn thầm than một tiếng, hung hăng ôm chặt nàng.
Yêu chiều nhéo nhẹ chớp mũi thanh tú của nàng, hắn một phát ôm ngang nàng lên đi về hướng nội thất.
Nguyệt Trì Lạc không thuận theo, kéo kéo ống tay áo của hắn, hỏi một vấn đề trâu ngựa không liên quan: "Vậy hai vị Quốc Sắc Thiên Hương kia, ngươi định xử lý các nàng thế nào?"
Giọng nói ru hồn vào tận xương cốt, từ miệng Nguyệt Trì Lạc nói giống như ngâm nga.
Đông Phương Tuyết oán hận trừng mắt nhìn nàng, thanh âm nhỏ khàn trầm muộn như được ủ trong rượu ngon lâu năm: "Yên tâm đi! Ta đem các nàng thưởng cho Tiêu Mặc rồi!"
Nguyệt Trì Lạc hài lòng cười cười, tựa vào trên người hắn toàn thân lười biếng giống như không xương.
Đông Phương Tuyết lần nữa cúi đầu hôn lên môi nàng, dịu dàng trăn trở hôn lên nàng, bàn tay cũng linh hoạt du ngoạn ở trên người nàng.
Chỉ chốc lát sau, hai người đều không còn che đậy ở trước mặt nhau.
Đông Phương Tuyết nhẹ nhàng đặt Nguyệt Trì Lạc lên giường lớn, xoay người chế trụ nàng, bắt đầu nồng nhiệt hôn từ cổ một mạch đi xuống. . . . . .
Trăng sáng trong suốt, đêm lạnh như nước, một phòng sắc xuân kiều diễm nở rộ trong màn đêm!
________________________
Hôm sau.
Lúc canh năm, Đông Phương Tuyết phải vào triều sớm.
Nhìn Nguyệt Trì Lạc ngủ say, hắn nhẹ nhàng yêu thương hôn xuống trán nàng một cái, xoay người đóng cửa, c