
* này sắp mục rồi."
*Ngô Phong ám chỉ bản thân.
Cố Thanh Vũ thở dài, Lục Tử Ngạn, sao anh có thể trẻ con như thế? Cô mặc kệ không thèm quan tâm.
Buổi tối về nhà, ăn cơm xong, cô nằm dính lấy ghế sofa xem phim. Hôm nay có
bộ phim truyền hình mà cô mong chờ, Lục Tử Ngạn ngồi nghịch điện thoại,
bất chợt điện thoại reo lên, anh bắt máy, là một người bạn cũ gọi nói
chuyện than phiền:
Bạn: "Lão Lục, dạo này thế nào?"
Anh: "Vẫn còn sống."
Bạn: "Aiz...dạo này có cô nào không? Giới thiệu cho anh em đi."
Anh: "Mày khát "máu" à?"
*Chữ "máu" trong câu của Lục Tử Ngạn có ẩn ý, "khát máu" = "khát tình"
Bạn: "Mày khát máu ấy."
Anh cười: "Tao thèm vào, mỗi ngày đều có vợ bên cạnh, không lo." Từ khi cô
cho phép anh công khai thì bạn bè của anh đều biết anh đã kết hôn, không phải do Lục Tử Ngạn thông báo mà đều nhờ tên nhiều chuyện Ngô Phong và
Thẩm Duy Thiên đưa tin.
Bạn than vãn "Ôi, bao giờ tao mới có vợ."
Anh thật thà an ủi bạn: "Tu thêm kiếp nữa, nhất định sẽ lấy được chồng."
Ai đó rủa một câu rồi tắt máy.
Cô nhìn anh cười khà khà, thú vui của anh là chọc quê người khác sao? Đột
nhiên Lục gia quay sang, ân cần hỏi thăm "Hôm nay em có mệt không?"
Cô lắc đầu "Không."
Anh nhích lại gần "Vậy chúng ta cùng "hợp tác giường chiếu"."
Cố Thanh Vũ ném cái gối vào mặt anh "Xích ra."
Bị xua đuổi, anh buồn bã đứng dậy đi vào phòng, ngồi trong phòng còn cố
tình hát lớn: "Em nghe kìa, nỗi cô đơn nhẹ nhàng hát trong điên loạn .
Nỗi buồn anh, càng lúc càng sâu sắc, ai giúp anh, dừng nó lại đây?"(*Cô
đơn đang hát - A Tang) Sau đó thò đầu ra ngoài "Thanh Vũ, em giúp anh
nhé."
Cố Thanh Vũ đáp: "Em bận xem phim rồi."
Anh buồn tủi, lẩm bẩm " Cô ấy không yêu tôi nên mới không muốn sở hữu tôi." (Anh ấy không yêu tôi- Kim Sa)
Cô thật nể phục độ lưu manh, và trình độ âm nhạc của anh!!!
Hết phim, Cố Thanh Vũ đi vào phòng, Lục Tử Ngạn nằm giữa giường, chui rúc trong chăn, cô hỏi "Anh nằm kiểu gì thế?"
Lục Tử Ngạn ló đầu ra, dỗi "Kệ anh."
"Anh không cho em nằm, em sang phòng khác đấy."
Lục gia vội vàng nằm gọn sang một bên, tay vỗ vỗ lên giường "Mau nằm xuống."
Cô khẽ cười, đồ trẻ con! Nằm xuống rồi, anh lại giơ tay ra "Ôm một cái."
Cố Thanh Vũ thở dài, gối đầu lên tay anh, xích vào lồng ngực to rộng, Lục
Tử Ngạn cười tà "Cả ngày mới được ôm ấp, ân ái, động tay động chân với
vợ!"
"Anh lại nghĩ bậy bạ gì đấy, im lặng để em ngủ."
"Em ngủ, vậy anh "làm chuyện bậy bạ" mà em nói nhé."
Cô đẩy anh ra "Em ngủ phòng khác."
"Ấy, anh đùa, anh đùa thôi."
Cố Thanh Vũ cuối cùng cũng được ngủ yên, muốn anh cư xử nghiêm túc hình như phải dùng biện pháp mạnh!? Có lần anh cùng cô
ngồi xem bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết ngôn tình, thấy nam chính gọi nữ chính là "Tiểu Bảo Bối", khiến cô ấy đỏ mặt e thẹn vô cùng dễ
thương. Lục Tử Ngạn liền cười ôn nhu cất tiếng "Tiểu Bảo Bối, lại anh
hôn một cái."
Cô chẳng màng quan tâm, anh lại nói "Tiểu Bảo Bối, em lạnh lùng quá."
Cố Thanh Vũ quay sang "Anh im lặng."
"Hôn một cái."
Cô lấy gối áp vào mặt anh, lạnh lùng đáp "Rồi đấy."
Lục Tử Ngạn thất vọng vô cùng, tủi thân nói "Đúng là đời không như phim."
Về sau cứ nổi hứng anh lại gọi: "Tiểu bảo bối, lên giường!", "Tiểu bảo
bối, đi tắm nào.", "Tiểu Bảo, ôm một cái."..... đủ thứ trên trời dưới
đất. Hình như càng ngày anh càng lưu manh hơn!!
***
Lúc trước
cô còn nhớ mẹ anh muốn anh về giúp ba mình, ông là quân nhân thuộc bộ
phận nghiên cứu về vũ khí trong quân đội. Nhưng Lục Tử Ngạn lại không
đồng ý, cô tò mò hỏi, anh liền ngồi lảm nhảm rất lâu "Làm quân nhân mệt
lắm, suốt ngày nghiên cứu ba cái tên lửa, súng ống đạn dược, tàu ngầm,
chiến hạm, bla bla, còn phải đi thử nghiệm, lỡ đâu đang thử có trục trặc không phải sẽ lên đoàn tụ với ông bà sao? Hơn nữa phải mặc bộ quân phục nóng chết được, anh không sợ mấy cái kỉ luật cứng ngắc trong quân đội,
chỉ thấy trong đó nhàm chán thôi. Mà em biết đấy, còn phải ăn cơm trưa,
cơm chiều trong đấy, anh không nuốt nổi đâu. Anh chỉ ăn cơm em nấu, vào
đó thế nào anh cũng bị sụt cân." Ngừng một chút anh nói "Em biết đấy, đã là quân nhân thì phải làm việc trong phòng nghiên cứu không được gần
em, anh sẽ rất nhớ."
Đó là lý do chính sau khi anh càm ràm mấy chục phút.
***
Bạn thân của anh - Lạc Kiến Hạo cùng vợ vừa đi du lịch về nước nên đến
thăm, họ đến bất ngờ đúng lúc Cố Thanh Vũ ra ngoài đi chơi với đám bạn.
Khi về nhà, nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào bên trong, cô nhíu mày mở
cửa, nhẹ nhàng đi vào. Lần đầu tiên, nhà cô đông người đến thế, đều là
bạn của anh.
Chủ đề của bọn họ hình như là cô.
Bạn A: "Lục gia, vợ mày đi lâu rồi vẫn chưa về à? Mau gọi về ra mắt bạn bè xem nào."
Lục Tử Ngạn: "Vợ tao có quyền tự do dân chủ. Tao không quản hết."
Bạn B: "Lúc nào mày cũng khoe vợ xinh, vợ đẹp, hiền lành đảm đang, anh em chỉ muốn được gặp mặt thôi."
Lạc Kiến Hạo - Người vừa về nước lên tiếng "Nghe nói vợ chú nấu ăn rất ngon!?"
Lục Tử Ngạn một hơi tâng bốc "Tất nhiên, hơn cả đầu bếp năm sao ấy chứ? Cô
ấy nuôi tôi rất khéo, vừa cưới về đã lên hẳn 3kg." Ai đó cười hà hà