Old school Easter eggs.
Đặc Quyền Của Giáo Sư

Đặc Quyền Của Giáo Sư

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322865

Bình chọn: 10.00/10/286 lượt.

rõ ràng là muốn đánh

anh. Lục giáo sư, buồn tủi ngồi dậy, bế bé trên tay, lầm bầm "Bố mách mẹ cho xem." - -!

Vừa mở cửa, mùi thơm đã vây quanh sống mũi hai bố con, bé phấn khích kêu lên "Măm...mă...m."

Anh thẳng thừng chê trách "Sao con háu ăn thế? Ăn rồi ngủ suốt ngày."

Cố Thanh Vũ phì cười, đưa tay đón con, nói "Vậy anh muốn Vũ Nhi làm gì?"

Anh lắc đầu cười "Em về lúc nào thế?"

"Mới về thôi."

Cô hôn lên má bé con, cười cười "Cưng à, để mẹ tắm cho nhé."

Lục Tử Ngạn tí tởn đi theo "Vợ, tắm cho cả anh nữa nhé."

Cố Thanh Vũ trừng mắt "Đừng có vớ vẩn." sau đó đóng cửa lại.

Vì có con nên thời gian cho hai vợ chồng Lục giáo sư rất ít, buổi tối hôm

ấy, sau khi đứa bé được ru ngủ, Lục giáo sư nằm trên giường đọc sách

thấy vợ xuất hiện liền quăng quyển sách sang một bên, đưa tay vẫy cô

"Cưng à, lại đây cho anh nựng một miếng."

Đúng là đồ bỉ ổi....

Cố Thanh Vũ liếc anh, đến bên tủ lấy đồ ngủ rồi đi ra ngoài. Lục giáo sư mặt dày đi theo, cô nhăn mặt "Anh làm gì thế?"

Lục Tử Ngạn thẹn thùng "Darling, lâu rồi chúng ta chưa "ân ái"."

"....."

"Em mau giúp anh giải tỏa đi."

"Không thích."

"Chậc, vợ, rượu mời không uống, em muốn uống rượu phạt à?" Lục giáo sư thở

dài, cô còn chưa kịp lên tiếng đã bị anh đè xuống ghế sofa, hôn mê

man.... Mùa đông ở Thượng Hải khá lạnh, thở cũng ra khói, bé con được cô mặc rất nhiều áo ấm. Con gái của vợ chồng Lục giáo sư lớn thêm một chút, học được vài từ mới, dù đôi lúc cũng không hiểu nó có nghĩa là gì. Hôm ấy, Lục giáo sư giúp vợ làm

bữa tối, còn con gái thì ngồi chơi ngoài phòng khách.

Chơi một lúc, cô bé chạy vào bám chân mẹ , gọi "Mẹ, Vũ Vũ buồn tè...mở cửa mở cửa."

Cố Thanh Vũ bật cười, mở cửa phòng toilet, bé con chạy thẳng vào. Lục Tử

Ngạn đứng trong bếp, nói vọng ra " Ngày mai anh gọi người gắn thêm tay

cầm thấp xuống dưới."

Cô bé đi xong, chạy bạch bạch ra ngoài, vươn tay trước mặt cô "Mẹ, con rửa tay rồi."

Cố Thanh Vũ mỉm cười, xoa đầu bé "Giỏi lắm."

"Hihii." Bé con cười tươi, anh là người cha rất tốt. Dạy con rất khoa học và có

quy tắc, nhưng đôi khi thay vì dạy anh lại đi bắt nạt con, lúc trước dạy bé gọi mẹ, anh lợi dụng con gấu vừa được bà mua cho mà bé rất thích, đe dọa "Mau gọi mẹ, nếu không bố không cho chơi."

Khóc không ích

gì, đòi cũng không được thế là cô bé đáng thương phải cố gắng gọi. Khi

cô biết được, mắng anh một trận nhưng ai đó lại không biết sợ.

Lúc dạy bé con tập đi, Lục giáo sư rải kẹo quanh nhà (Dĩ nhiên phải lau

thật sạch sẽ và lót thảm) mỗi viên đặt cao một chút. Lúc thì đưa bình

sữa lên cao bắt bé phải đứng dậy lấy. Cô thật không biết anh làm bố

kiểu gì? Cô tức giận nói "Anh làm thế, con sẽ có cảm giác bị ngược đãi, sẽ ảnh hưởng đến tâm lý đấy."

Vị giáo sư kia ngạo nghễ trả lời "Em đừng quên anh là giáo sư tâm lý học, dạy con cũng phải có khoa học."

Khoa học cái đầu anh ấy, đây gọi là bắt nạt thì có.

***

Một mùa xuân của năm nào đó, cả nhà Lục Tử Ngạn cùng đến thăm bố mẹ anh.

Đứa bé kháu khỉnh bụ bẫm chạy đến nhào vào lòng ông bà, cười khánh khách "Ông bà, năm mới an khang, thịng 'thượng'."

Bố anh nghe thế bật

cười "Là 'thịnh vượng' chứ không phải 'thịnh thượng'." Sau đó lì xì một

phong bì đỏ, bé con rất thông minh hai tay nhận lấy, cúi đầu cảm ơn, rồi chạy đến đưa cho mẹ "Mẹ, Vũ Vũ được lì xì này, chia cho mẹ một nửa."

Lục Tử Ngạn nghe thế, cất tiếng "Không chia cho bố à?"

"Ưm...bố rất nhiều tiền, nên không chia, Vũ Vũ chia cho mẹ."

Anh bế bé đặt ngồi lên đùi "Con sai rồi, bố là vô sản, mẹ con mới là tư sản."

Bé ngây ngô không hiểu anh đang nói gì, mọi người thì bật cười. Cô vuốt tóc con "Ý của bố là mẹ mới là người nhiều tiền."

Bé con ngẫm nghĩ một chút rồi nói "Thế chia cho mẹ một nửa, còn một nửa chia cho bố."

"Con không cần tiền lì xì à?" Mẹ anh hỏi.

Bé con cười hihi , đáp "Bà vẫn chưa lì xì cho Vũ Vũ."

Cả nhà trợn mắt nhìn. Aizz...đứa trẻ này thật biết tính toán, hình như

tiếp xúc với anh nhiều nên bị ảnh hưởng thói xấu của bố là láu cá.

***

Một mùa hè nọ, cả nhà Lục Tử Ngạn cùng đi biển. Bé con lần đầu tiên được thấy biển nên vô cùng phấn khởi.

Vừa đặt xuống đất đã tí tởn chạy đi, Cố Thanh Vũ giật mình đuổi theo "Vũ Nhi, nguy hiểm lắm đấy."

Cô bé quay lại, híp mắt cười, rất nghe lời dừng lại "Mẹ, mẹ, biển, tắm tắm tắm."

"Ừ ừ, lại đây mẹ thay đồ rồi tắm nhé."

Lục Tử Ngạn đằng sau cất tiếng "Thay đồ giúp anh nữa nhé."

Cố Thanh Vũ bỏ ngoài tai lời của anh, coi như chưa nghe gì. Chuẩn bị phao

bơi cho con gái xong, cô cùng anh ngồi đó trông chừng bé nghịch cát và

nước biển. Khu biển này rất vắng người, nói đúng hơn là anh biết chọn

địa điểm là một làng chài. Bé con sau khi cố gắng xây lâu đài cát sau

đó chạy bạch bạch đến bên bố mẹ khoe thành tích "Bố, mẹ. Vũ Vũ xây lâu

đài cho bố mẹ ở."

Lục Tử Ngạn bật cười "Bố muốn ở trong ngôi nhà làm bằng gạch chứ không bằng cát."

Cố Thanh Vũ xoa đầu con gái "Vũ Vũ rất ngoan."

Khoe xong rồi lại chạy đi. Lục Tử Ngạn nhìn theo. Cất tiếng "Con gái chúng ta thông minh đấy, không uổng công anh dạy dỗ."

"Chỉ mình anh dạy thôi à?" Đồ tự cao.

Lục Tử