
ên cô đi ngủ sớm, cố lắm mới ngủ được...
Sáng thức dậy sớm, nếu có tính toán không sai thì bây giờ bên Mỹ chỉ mới mười giờ, cô nhắn "Ngủ ngon!"
Lục Tử Ngạn lập tức gọi lại "Em dậy sớm thế."
Cố Thanh Vũ cười "Tại tối qua ngủ sớm. Anh ngủ đi, em cúp máy đây."
"Để làm gì?"
"Em làm bữa sáng."
Anh nuối tiếc "Ừ."
"Em nhớ anh." Cố Thanh Vũ vô tình thốt ra, thật ra cô không muốn nói cho
anh biết vì sợ anh phân tâm. Lục Tử Ngạn bên kia im lặng một chút, sau
đó trả lời "Anh sẽ về sớm thôi." Rồi cúp máy... Đó là lần đầu cô và anh
xa nhau nửa vòng trái đất.
***
Lục Tử Ngạn rất thích ăn
hải sản. Năm cô học đại học năm hai, lúc ấy cả trường được đi cắm trại
trong rừng, còn được thi bắt cá bên suối. Lúc đó, tính tình Cố Thanh Vũ
đã được cải thiện, rất hào hứng tham gia. Trong lúc phấn khích vô tình
trượt chân ngã đập mặt xuống suối. Máu mũi chảy ròng ròng, làm Lục Tử
Ngạn và mọi người một phen hoảng hồn. Sau khi đưa cô đi cầm máu (với
thân phận là giáo sư), anh nhíu mày, bắt đầu làu bàu "Ai bảo em hăng hái thế, yêu cá đến nỗi không nỡ bắt mà hôn luôn à?"
Cố Thanh Vũ xấu hổ, xoa xoa cái mũi "Em trượt chân ấy chứ. Chưa bị nước cuốn trôi là may rồi."
Anh gằn giọng "Còn đợi nước cuốn mới sợ nữa á?"
"Chẳng phải anh thích hải sản à? Tuy không phải ở biển, nhưng cũng là cá. Em định làm cá nướng cho anh ấy chứ."
Nghe thế, anh mát ruột mát gan, mặt mày từ u ám, cau có, chuyển sang tươi
cừoi, hạnh phúc, ôn nhu "Thế à? Vậy thì anh có thể bỏ qua. Nhưng em nên
nghỉ ngơi. Lát anh lấy hẳn một con to nhất cho em."
"Anh bắt à?"
"Dùng mỹ nam kế được rồi, cần gì phải động tay chân."
Cô "...."
Tối đến, đom đóm đầy bên suối, sáng rực, đầy lãng mạn, nhưng vì sinh viên
tụ tập ngắm rất đông nên cô và anh không thể trò chuyện. Cố Thanh Vũ
đang đứng cạnh bạn đột nhiên bị lôi đi, dừng lại nơi ít người thấy, Lục Tử Ngạn đưa cho cô cái lọ thủy tinh, đầu được bịn kín. Bên trong đựng
một vài con đom đóm, anh nói "Anh là người rất yêu thiên nhiên và tôn
trọng quyền tự do sinh tồn của các loài động vật nên sau khi ngắm đủ rồi thì thả chúng đi."
Cố Thanh Vũ bật cười, anh cao thượng thế à?
Cô mở nắp ra, mấy bóng sáng hình tròn từ từ thoát ra ngoài, lấp lánh
từng hàng như vệt trắng kỳ lạ xinh đẹp huyền diệu....
****
Có lần , bạn bè anh rủ đi làm vài chén. Lục Tử Ngạn thẳng thừng từ chối,
đến khi đi dự tiệc, bạn bè có mời thì anh cũng nể mặt uống vài ly rồi
thôi,có người hỏi, anh điềm nhiên lý giải "Theo nghiên cứu trên
trang Menhealth rượu bia có khả năng ảnh hưởng đến sức khỏe trí não, làm giảm ham muốn tình dục, có thể dẫn đến liệt dương, về lâu dài sẽ làm
mất chức năng tình dục. Ông đây còn muốn có hậu nhuệ đời sau."
Bạn anh nghe xong, ai cũng sửng sốt, mười phần vì trình độ của anh không
cần chứng tỏ cho người khác biét anh là giáo sư chuyên về tâm lý như
thế.
Còn Cố Thanh Vũ thì tự hỏi, anh có cần ở nói đông người tuyên bố chuyện tế nhị thế không? Lòng tự trọng của anh đang ở đâu?? Mùa đông năm thứ tư, Cố Thanh Vũ bất ngờ mang thai...
"Hai vạch!?" Cố Thanh Vũ đưa que thử thai lên xem. Sau đó, khuôn mặt ngơ
ngác đi ra ngoài. Lục Tử Ngạn nằm ngủ trên giường, cô kéo tấm chăn ra
khỏi người anh, bò lên giường "Ngạn tử..."
Lục Tử Ngạn nhíu mày mở mắt, nghiêng đầu nhìn "Chuyện gì thế?"
"Anh có thai..."
"Gì cơ?" Lục Tử Ngạn giật mình ngồi bật dậy, Cố Thanh Vũ vội nói "Em nhầm, ý em là em có thai rồi."
Cô đưa que thử thai cho anh, Lục Tử Ngạn cầm lấy, sau đó chậm trãi đứng dậy, vỗ vai cô "Giỏi lắm, darling."
Cố Thanh Vũ nói "Anh có thích trẻ con đâu." Lúc trước anh có nói tuy tính
tình ôn hoà nhưng vẫn không chịu nổi sự phá phách của trẻ con.
Lục Tử Ngạn mỉm cười "Là con của chúng ta, miễn cưỡng chấp nhận. Phải rồi đợi anh một lát."
Lục Tử Ngạn cầm điện thoại, bấm bấm vài số rồi cất tiếng "Này, nói cho anh biết gia đây sắp có con rồi đấy nhé."
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói "Nhanh thế, ui...cơ mà chú lấy vợ bốn năm mới có con. Còn dám khoe?"
Anh hừ mũi, khinh bỉ đáp "Còn đỡ hơn cái người theo đuổi tám năm mới được
cưới, cưới về được hai năm lại phải xa vợ mấy tháng. Anh đi tu bao giờ
thế?"
Người bên kia bị hạ nhục, giọng điệu có chút tức giận "Anh đây không ăn chay!" Sau đó là tiếng tít...tít...
Cố Thanh Vũ hỏi "Anh gọi cho ai thế?"
"Triệu Doãn." Anh nhếch miệng cười "Lần trước dám tuyên bố với anh, năm nay
nhất định làm bố, sau đó đi công tác, đã thế còn dám coi thường "khả
năng vận động" của anh.
"...." Hai cái người này, hết chuyện rồi sao?
***
Tin cô có thai nhanh chóng được những người thân biết. Bố mẹ Lục Tử Ngạn
rất vui mừng nên đến thăm cô "Thanh Vũ, thế nào? Đã đi khám chưa?"
Cô gật đầu "Con khám rồi, được hai tuần."
"Tốt lắm...haha...ta mong chờ mãi."
Bố Lục Tử Ngạn cũng nói "Hay mướn người làm đi, con mang thai, nên nghỉ ngơi."
"Không cần đâu ạ, dù sao cũng nên vận động mới tốt."
"Có con được rồi." Lục Tử Ngạn đáp.
"Con thì làm được gì?" Mẹ anh vừa nghe đã phản bác, con trai bà từ trước đến nay có bao giờ biết chăm lo nhà cửa? Đừng nói là nhờ dù có sai anh cũng khô