
ư Thất tỷ đã nói, ngươi chính là cái đại đầu gỗ.”
Lệ Thú nhàn nhạt nhìn Yến Thanh Dịch, không có phản bác, nhưng một cái
liếc mắt này lại khiến Yến Thanh Dịch có loại cảm giác lông tóc dựng
đứng (mao cốt tủng nhiên), Yến Thanh Dịch không khỏi thất thần một chút.
“Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”
Yến Thanh Dịch lắc lắc đầu, không có khả năng, tỷ phu này một chút võ
công đều không có làm sao có thể có cái loại cảm giác này? Nhất định là
ảo giác !
“Chuyển giao cho ngươi một phong thư!” Yến Thanh Dịch lấy ra một phong
thư trong người, đưa cho Lệ Thú:”Tỷ phu, hai ta đến quán nhỏ đối diện
ngồi đi thôi, chặn bên ngoài như vậy làm người khác buôn bán không tốt.” Yến Thanh Dịch nhỏ giọng bổ sung.
“Làm như vậy là không tốt sao?” Lệ Thú hoang mang ngẩng đầu, biểu cảm
kia thiếu chút khiến Yến Thanh Dịch cười ra:”Chúng ta đi đến đối diện
thôi.”
Đến quán nhỏ, hai người tìm vị trí ngồi xuống, mà Lệ Thú khẩn cấp mở thư ra.
Những chữ xinh đẹp khiến Lệ Thú không khỏi giương lên khóe miệng- là chữ của Tiểu Tiểu.
Lệ Thú đọc ba bốn lần, mày nhíu lại vẻ không đồng ý lại càng ngày càng
đậm, sau một lúc lâu mới yên lặng ngẩng đầu nhìn Yến Thanh Dịch: “Ngươi
muốn đi theo ta?”
“Uh.” Không biết trong thư viết cái gì Yến Thanh Dịch luôn muốn nghiêng
đầu vào nhìn, nhưng Lệ Thú phòng hộ cực kỳ tốt, một chữ cũng chưa cho
hắn nhìn thấy, nghe được Lệ Thú hỏi, Yến Thanh Dịch lập tức đem đầu lùi
về, gật đầu: “Ta muốn tăng thêm kinh nghiệm giang hồ.” Vì khiến Lệ Thú
rời xa giang hồ, Yến Thanh Dịch cùng Tiểu Tiểu thương lượng không nói
cho hắn sự thật Yến Thanh Dịch được phái tới bảo hộ hắn.
Lệ Thú gật đầu: “Ta cũng không có kinh nghiệm giang hồ. Có vài chỗ ta không hiểu ngươi hãy nói cho ta biết.”
Thất tỷ phu thật sự muốn đi trở thành người giang hồ?
Yến Thanh Dịch kinh ngạc rớt cằm.
“Như vậy, chúng ta phải đi Tây Vực xem một chút đi!” Lệ Thú căn cứ vào
thư của sư phụ mà định ra hành trình, hành trình giang hồ hắn bị chậm
lại vẻn vẹn hơn nửa năm bây giờ lại khởi hành.
Không có ngựa thay đi bộ, Lệ Thú cùng Yến Thanh Dịch cứ như vậy mà dựa vào hai chân mà rời Tô Châu.
Ngoài ý muốn hai người đều không có ai thi triển khinh công, Yến Thanh
Dịch cho rằng Lệ Thú không biết, Lệ Thú cho rằng đây là phương pháp gia
tăng kinh nghiệm lịch duyệt.
Vẻn vẹn ba tháng, hai người hoàn toàn là từng bước từng bước một hướng Tây Vực. Nhưng khoảng cách Tây Vực còn rất xa.
Thời điểm bọn họ gặp qua sát thủ mai phục Yến Doanh phái tới, đều là Lệ
Thú tận lực lảng tránh mà tránh thoát, Yến Thanh Dịch thậm chí còn không biết chuyện gì.
Nhưng mà đối với Lệ Thú mà nói, ám tiễn dễ tránh, minh thương khó phòng, bởi vì người đi cùng cùng Tiểu Tiểu giống nhau đều thích chõ mõm vào
chuyện bên đường – một ngày sau ba tháng rời Tô Châu, hai người giống
như bao người đi đường xa bình thường, lại nghe thấy có tiếng người gào
đầy thê lương, tuyệt vọng.
“Bên kia.” Yến Thanh Dịch chỉ một phương hướng. Không đợi Lệ Thú đáp lời liền thi triển khinh công bay qua.
Lệ Thú giương mắt nhìn nhìn phương hướng Yến Thanh Dịch rời đi, có chút
bất đắc dĩ lắc đầu, hai tỷ đệ nhà này đều là một dạng, nhìn thấy có việc bất bình nào cũng chen một chân vào.
Lệ Thú lập tức đuổi theo phía sau Yến Thanh Dịch, đệ đệ của Tiểu Tiểu không thể để hắn bị thương a! (đây là ai chăm ai ) )
Nhưng thời điểm Lệ Thú đuổi theo Yến Thanh Dịch liền không khỏi mắng một tiếng: “Đáng chết!”
Một đám người vây quanh một chiếc xe ngựa, đám người kia giả dạng làm
cường đạo, mỗi người lại sử dụng chiêu thức lộ số quỷ dị, cái loại chiêu thức sắc bén này tuyệt đối không phải loại cường đạo có thể sử dụng .
Vừa mới từ trong núi đi ra Lệ Thú không biết điều đó, nhưng hắn biết
nhóm người này rất lợi hại, ít nhất so với Yến Thanh Dịch tuyệt đối mạnh hơn!
Mà Yến Thanh Dịch thế nhưng lỗ mãng tham gia vào cuộc chiến!
Người bị vây tựa hồ cũng không phải người thiện lương gì, nhưng bận tâm
xe ngựa, hoặc là nói người trong xe ngựa, mà không dám buông tay buông
chân. Chủ yếu là co đầu rút cổ ở bốn phía xe ngựa, không cho đám người
kia tới gần.
Mặt khác Yến Thanh Dịch không chút lo lắng đến hậu quả liền vọt tới, lại phát hiện địch nhân so với hắn mạnh hơn rất nhiều: “Tỷ phu a, ngươi giờ phút này cũng không nên tới a!” Yến Thanh Dịch âm thầm cầu nguyện, cơ
mà ngay sau một giây, lại phát hiện Lệ Thú đứng ở cách đó không xa.”Đáng chết.” Yến Thanh Dịch âm thầm mắng, không phát hiện thời điểm hắn thất
thần một thanh kiếm sắc bén bổ xuống.
“Công tử cẩn thận!” thủ lĩnh đội xe ngựa vội vàng cao giọng hô.
Yến Thanh Dịch nhanh chóng quay đầu lại, nhưng thanh kiếm này cũng đã hạ xuống.
Phải chết sao?
Yến Thanh Dịch tuyệt vọng nhắm mắt lại.
“Ngươi nhắm mắt lại làm gì?” âm thanh quen thuộc từ bên người truyền đến.
Yến Thanh Dịch bỗng nhiên mở to mắt: “Tỷ phu?”
Nhuyễn kiếm trong tay Lệ Thú quấn quanh trên thân kiếm của đối phương,
đối phương dùng sức tưởng rút được thanh kiếm về, nhưng lại không rút
được. Mà Lệ Thú cứ như vậy đứng dễ dàng, giống như chuyện gì cũng không
có.
“Chờ một chú