Đâm Lao Phải Gả Theo Lao

Đâm Lao Phải Gả Theo Lao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323443

Bình chọn: 9.00/10/344 lượt.

rở về cũng được, có điều tuyệt không thể làm chính thất.

Bằng lòng cho loại nữ nhân phàn quyền phụ thế (*) như nàng ta tiến vào

cửa Trần gia đã rất nể mặt con rồi, đây là nhượng bộ cuối cùng của chúng ta.” Trần lão gia nghiêm nghị.

(*ham danh lợi, cậy quyền thế)

“Mục Phong, con ra ngoài trước đi!” Trần phu nhân vội cắt ngang, sợ hai cha con lại bắt đầu tranh cãi.

“Vâng!” Trần Mục Phong đáp.

Nhạc Kiến Thần cũng theo đi ra.

“Mục Phong, không cần lo lắng, có thời gian thì còn xoay chuyyển được.” Nhạc Kiến Thần an ủi.

“Ủy khuất cho Trúc Uẩn.” Trần Mục Phong trả lời.

“Rồi cũng sẽ có cách.” Nhạc Kiến Thần khuyên.

Hai người mới ra khỏi cửa Tùng Duyên viện, liền nghe thấy tiếng cười. Theo hướng thanh âm nhìn lại, là Trần Mục Vũ cùng Bảo Nhi đang ngồi

trên bàn đu dây đùa giỡn.

“Bảo Nhi, vừa rồi sao sắc mặt cha lại khó coi như vậy?” Trần Mục Vũ lột một trái vải cho Bảo Nhi.

Hai người đang muốn đi, nghe thấy thề liền ngừng cước bộ.

“Trần đại thiếu tức giận!” Bảo Nhi trong miệng còn ngậm vải hàm hồ đáp.

“Đại ca? Đại ca làm sao vậy?” Trần Mục Vũ buồn bực hỏi thăm.

“Hình như là một nữ nhân, gọi là gậy trúc (*) gì đó ~~~” Bảo Nhi suy

nghĩ một chút, vẫn không tài nào nhớ nổi nàng ta tên gọi là gì.

(*Nguyên văn là Trúc Tử (竹子))

“Không phải gậy trúc, là Trúc Uẩn. Bởi vì nàng sao?” Trần Mục Vũ hiểu rõ, xem ra tâm tư đại ca có vẻ rất kiên định.

“Tiểu ca, gậy trúc cùng Trần đại thiếu là thanh mai trúc mã đúng hay không?” Bảo Nhi hỏi.

“Đúng vậy! Làm sao muội biết?” Trần Mục Vũ hỏi, vừa lột vải cho nàng.

“Tiểu ca, tình tiết tầm thường như thế trong tiểu thuyết tài tử giai

nhân có một đống nha! Không biết chính là kẻ ngốc!” Bảo Nhi kiêu ngạo.

“Biết còn không ít! Cuối cùng cha đồng ý sao?” Trần Mục Vũ hỏi.

Bảo Nhi gật đầu, ngậm miệng ăn vải.

“Thực sự? Làm sao có thể ~~~~” Trần Mục Vũ buồn bực, mấy năm nay nhắc tới việc này cha hắn liền giận dữ, làm thế nào lại đồng ý nhỉ?

“Vạn sự đều có khả năng, tiểu ca! Tựa như ta cho tới bây giờ vẫn

chẳng tin được Trần đại thiếu cũng có người trong lòng đấy thôi. Tiểu

ca, gậy trúc kia có phải rất xinh đẹp hay không?” Bảo Nhi cảm thấy hứng

thú bèn hỏi.

“Là Trúc Uẩn. Trúc Uẩn rất đẹp.” Trần Mục Vũ đáp.

“À ha, thảo nào!” Bảo Nhi gật đầu.

“Cái gì mà thảo nào, Bảo Nhi?” Trần Mục Vũ hỏi.

“Thảo nào Trần đại thiếu cũng sẽ tình thâm ý trọng chứ sao! Đó là một cây gậy trúc xinh đẹp mà. Tiểu ca huynh thật ngốc!” Bảo Nhi giải thích.

“Rồi rồi rồi, Bảo Nhi thông minh nhất.” Trần Mục Vũ vừa cười vừa nói, thuận tiện nhét trái vải vào miệng Bảo Nhi.

“Quá khen quá khen!” Bảo Nhi cười híp mắt.

“Bảo Nhi à, rối cuộc vì sao cha lại đồng ý? Trước đây cha là người phản đối nhất, nhắc tới liền tức giận.” Trần Mục Vũ hỏi.

“Bởi vì người thông minh nhất là ta nói cho cô trượng không biết

không thể buôn bán lỗ vốn nha!” Bảo Nhi đắc ý thuật lại cho Trần Mục Vũ

một lần, sau đó bổ sung: “Trần đại thiếu không đi, nhị ca cùng tiểu ca

sẽ không cần phải mệt nhọc như vậy. Tất cả mọi công việc vất vả đều để

cho Trần đại thiếu gánh là tốt rồi.”

“Ha ha ~~~ Bảo Nhi quả nhiên thông minh. Sau này tiểu ca nhất định

mua cho muội thiệt nhiều đồ chơi độc đáo.” Trần Mục Vũ vừa cười vừa nói. Thật tốt, đại ca ở lại bọn họ có thể tha hồ lười biếng, sống những ngày tháng tiêu dao.

“Quên đi, ta không tin thẩm mỹ của tiểu ca huynh đâu.” Bảo Nhi bĩu

môi nói, “Có điều — tiểu ca, lúc ta muốn ra ngoài chơi huynh dẫn ta đi

có được hay không?”

“Như vậy sao được? Nữ nhi không thể tùy tiện xuất môn.” Trần Mục Vũ phản đối.

“Ta đây cải trang thành nam hài là được mà! Tiểu ca, cho ta mượn hai bộ quần áo được chứ?” Bảo Nhi năn nỉ.

“Nãi nãi với nương sẽ không đồng ý.” Trần Mục Vũ từ chối, Bảo Nhi lỡ

mà rớt một cọng tóc, nãi nãi, cha mẹ hắn rất có khả năng sẽ nện chết hắn như chơi.

“Cái này huynh không cần lo lắng! Có muội muội thông minh như vậy ở đây, không thành vấn đề.” Bảo Nhi vừa cười vừa nói.

“Muội thì không thành vấn đề, bọn họ sẽ tìm ta phiền phức. Muội ngẫm

lại xem, bởi vì muội, ta cùng nhị ca đều bị nãi nãi với nương mắng bao

nhiêu lần rồi?” Trần Mục Vũ bất đắc dĩ nói.

“Được rồi tiểu ca, tiểu ca dễ thương! Muội lột vải cho huynh anh, đáp ứng ta đi mà, tiểu ca ~~~~~” Bảo Nhi vừa lột vải vừa mè nheo.

“Thật không có biện pháp với muội!” Trần Mục Vũ vuốt vuốt tóc Bảo Nhi.

“Nào nào, tiểu ca có nghĩa khí nhất của ta, mời ăn vải!” Bảo Nhi cười tủm tỉm mà đem vải nhét vào miệng Trần Mục Vũ.

“Xem ra, Bảo Nhi thật đúng là không thích ngươi rồi, Mục Phong!” Nhạc Kiến Thần cười cười. Nàng gọi hắn là Trần đại thiếu, nhưng lại gọi hai

tên kia là ca ca.

“Hừ!” Trần Mục Phong hừ lỗ mũi. Tiểu nha đầu đó thù dai mà.

“Có điều là, muội ấy vẫn giúp ngươi — tuy rằng bổn ý chính là để mệt

chết ngươi. Tiểu nha đầu thật đúng là có chút thông minh!” Nhạc Kiến

Thần tựa hồ có chút suy nghĩ nhìn hai người đương ngồi trên bàn đu dây.

“Tiểu hai mặt!” Trần Mục Phong bảo.

“Tiểu nha đầu rất thú vị.” Nhạc Kiến Thần khen. Nha đầu này lai lịch

khẳng định không đơn giản, nghe nàng nói, “Tốt thì thu nhận, không tốt

coi như


Duck hunt