
mình đã tự hiểu rồi. Xin lỗi, nô tì rất ngốc, không nói ra mình làm sao mà tự hiểu được.
Cuối cùng, lợi dụng lúc Hoắc Hiên phải ra nước ngoài công tác mấy ngày, mình liền cầm đơn từ chức vào phòng làm việc của Hoắc Huyền.
"Anh nghĩ quan hệ của bọn em vẫn rất tốt." Hoắc Huyền cầm đơn từ chức của mình rồi nói.
"Dạ, đúng thế." Mình lầm bầm trong miệng. Quan hệ tốt thì sao, mình không muốn mọi chuyện cứ mập mờ không rõ ràng.
"Vậy thì hãy nói cho anh biết lý do thật sự cho việc này," Hoắc Huyền dừng một chút, "Lý do vì sao phải đợi đến lúc Hiên không có ở đây mới nộp đơn?"
"Bởi vì có người muốn kết hôn."
Xét thấy cả hai nhà đều là cưới lần hai nên hôn lễ được giản lược đi rất nhiều, không có áo cưới sang trọng, không có tổ chức nghi thức như cưới lần đầu, chỉ là hai bên gia đình cùng vài bạn bè ăn một bữa cơm thân mật coi như chúc mừng cặp vợ chồng mà thôi.
Có lẽ vì cha dượng không có con cái nên hình như rất yêu quý mình, dĩ nhiên cũng có thể vì yêu ai yêu cả đường đi, yêu mẹ mình nên cha dượng cũng yêu quý mình cũng nên.
Mình vẫn nghĩ mẹ mình kết hôn với một người đàn ông kinh doanh nho nhỏ mà thôi, không ngờ người cha dượng này lại là một nhân vật có máu mặt, kinh doanh một chuỗi khách sạn, phát triển ra cả ngoài biên giới nữa.
Nhắc tới việc mở khách sạn ở nước ngoài, mình chợt nhớ đến người đẹp Anna. Mình tự an ủi mình, không thể trùng hợp đến mức đó đâu.
Cha dượng nói hôm nay có vài người bạn làm ăn cũng tới chúc mừng, một trong số họ có dẫn theo con gái, hình như xấp xỉ tuổi mình, cha dượng tin mình và cô gái đó sẽ trở thành bạn tốt.
Có nhiều bạn bè đương nhiên là tốt, muốn đi du lịch đâu đó có một người bạn đi cùng sẽ vui hơn so với việc đi một mình, hơn nữa mình là một người mù phương hướng.
Mình ngoan ngoãn đi theo cha dượng tới chào họ gia đình kia, cha dượng nói bọn họ là người Anh, nhưng cô con gái thì từng học qua tiếng Trung. Hai mẹ con họ quay lưng về phía mình, cho nên mình chỉ có thể nhìn thấy lưng họ thôi. Cũng may, mình còn nhớ Anna có mái tóc xoăn dài màu nâu, còn tóc cô gái kia thẳng màu đỏ ngang vai.
Nhưng đến khi nhìn thấy gương mặt cô gái đó thì mình buộc phải thừa nhận là mình rất ngu ngốc và ngây thơ, không nghĩ đến chuyện tóc có thể cắt ngắn, ép thẳng, thay đổi được màu nhuộm.
"Quả Quả! Anna biết ngay nhất định chúng ta có duyên gặp lại lần nữa mà!" Anna cười đến rất rạng rõ, nhưng lại làm cho mình cảm thấy run sợ.
"Thì ra hai con quen biết nhau rồi," cha dượng hơi bất ngờ, sau đó cười lớn nói, "Rất tốt rất tốt, như vậy các con có thể cùng nhau đi chơi."
Đúng vậy, đúng vậy, cùng một cô gái có ý đồ bất chính với mình đi chơi với nhau, e rằng đến lúc đó cũng chẳng còn nguyên vẹn mà trở về!
Ra biển dạo chơi không thể thiếu được chiếc nón cỏ rộng vành kèm theo một chiếc váy dài và đôi sandal rồi, đây là nói riêng về bản thân thôi nha. Dù sao mình cũng đội nón cỏ rộng vành, mặc áo dây màu trắng kết hợp với váy dài màu xanh biển đi đôi sandal cùng màu lê bước ra bãi biển đi dạo.
Người phương Đông thường rất giản dị, còn người phương Tây đương nhiên tự tin hơn nhiều, điển hình như Anna mặc bộ bikini siêu gợi cảm khiến toàn bộ đàn ông ngoài này nhìn thấy đều muốn chảy máu mũi. Anna là người đồng hành đi dạo với mình.
"Quả Quả, Anna đẹp không?" Anna hỏi thẳng thừng.
"Đẹp." Mình nói thật lòng.
"Nhưng mà còn chưa đẹp đến mức khiến Quả Quả yêu Anna sao?"
". . . . . ." Định bẻ cong mình thật sao?
Khách quan mà nói, nếu bỏ qua vấn đề về giới tính và suy nghĩ không tốt đẹp với mình thì Anna thực sự là một cô gái dễ gần, nếu làm bạn nhất định sẽ rất tuyệt.
Rốt cuộc thì cái gì của mình khiến cho Anna muốn bẻ cong mình đây?
Tuy nói là ra ngoài đi dạo nhưng dưới ánh nắng chói chang cháy da cháy thịt này thì mình và Anna rất ăn ý lựa chọn tránh ông mặt trời, đi hát karaoke. Giọng hát của Anna rất ngọt ngào. Mình không biết gu âm nhạc của người phương Tây như thế nào nhưng với một đứa mù âm nhạc như mình thì cảm thấy chất giọng của Anna rất hay. Mình nghĩ nếu như Anna ra đĩa thì nhất định sẽ thành công.
Tiếng Trung của Anna rất tốt, thậm chí tiếng Việt cô ấy cũng biết, còn có thể hát được như vậy đã là xuất sắc rồi. Mình được cầm mic hát rất nhiều, Anna nói thích nghe mình hát. Hô hô, xem ra chỉ có Anna mới can đảm thưởng thức giọng hát của mình, nếu là bọn Trần Mạch thì chắc chắn họ sẽ ném mình vào một góc, bọn họ coi giọng hát của mình như bom nguyên tử hạng nặng.
Sau khi nhảy múa ca hát luyện giọng trong phòng gần hết buổi chiều thì cả hai đều cảm thấy khát nước, quyết định giải quyết bữa tối để sau còn giờ đi ra quầy rượu để bổ sung nước trước đã.
Đúng là người đẹp luôn hấp dẫn ánh nhìn của người khác, mà người đẹp ở đây lại là Anna, khi bước vào quán bar mình cố tình tạo một khoảng cách với Anna, sợ bị ánh mắt lang sói của động vật giống đực trong đó làm bị thương.
Cùng người đẹp đến quán bar có một chỗ tốt, chính là không phải móc ví ra trả tiền, đối với những người đàn ông đến mời rượu Anna, cô ấy đều không từ chối, chỉ cần cảm thấy nó an toàn với bản