
ượng đến mẹ chứ không thèm tưởng tượng đến anh!" Cũng không đúng, cho dù là mẹ mình nhưng mình cũng không nhẫn tâm mà đi tưởng tượng mấy cảnh đó.
"Được rồi được rồi, nghiêm túc chút đi," trong nháy mắt Trần Mạch đã trở nên nghiêm túc, "Em nhận được thông báo chưa, thứ bảy. . . . . ."
"Rồi ạ, họ Trần liên hoan đúng không, em biết lâu rồi." Mình trả lời rất thản nhiên.
"Nghe nói em cũng đã lâu rồi chưa có về, em cũng to gan lắm. Dám phản nghịch giống anh."
Lời nói của Trần Mạch khiến mình tự động đưa tay lên sờ sờ má phải, cảm giác đau đớn đó giống như vừa mới xảy ra.
"Coi như là phản nghịch đi."
"Năm đó đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ người đàn bà kia. . . . . ." Mình biết với cái đầu thông minh của bản thân Trần Mạch đã đoán được chuyện gì xảy ra.
"Hừ, tại năm đó em còn nhỏ thôi, do không cẩn thận nên chịu thiệt một chút, cho nên lần này em sẽ trở về, hưởng thụ buổi liên hoan."
"Có cần anh giúp em báo thù không?"
"Cái này thì không cần, em đã nói là do năm đó em còn nhỏ, bây giờ, hừ, bà ta không còn làm gì được em nữa đâu. Với lại đây là ân oán giữa em và bà ta, mà em luôn kính già yêu trẻ, sao có thể đi bắt nạt một bà già được?"
"Xem ra cô em họ nhà mình đã trưởng thành thật rồi." Trần Mạch khen mình, gương mặt vui mừng.
Tất nhiên, phải cảm ơn cái tát đó, chẳng những làm mình trưởng thành hơn còn ép mình say goodbye với yếu đuối.
"Đến lúc đó có cần anh giúp ghi hình không?" Đây chính là Trần Mạch, có thể sau một giây trở nên không đứng đắn.
"Anh nói xem?" Mình tuy cười nhưng trong lòng không thể cười nổi.
"Ồ, xem ra em đã chuẩn bị tốt rồi."
". . . . . ."
Liên hoan nhà họ Trần gần tối mới bắt đầu, vì vậy buổi trưa ngày hôm đó mình đến nhà Hoắc Hiên.
"Hiện tại trời vẫn còn sáng choang nha!" Hoắc Hiên lười biếng dựa vào tường trong bếp nhìn mình nấu ăn, giọng nói không hề đứng đắn chút nào.
"Hoắc tiên sinh, việc em nấu bữa trưa và trời sáng hay không sáng thì có liên quan gì tới nhau sao?"
"Chẳng lẽ không phải em định cho anh ăn noi sau đó bắt tắm rửa sạch sẽ rồi nằm lên giường chờ em đến chà đạp anh sao?" Giọng của Hoắc Hiên lúc này vừa trẻ con vừa làm nũng, "Không ngờ em lại thích tiến hành giữa ban ngày ban mặt thế này đấy."
Mình chỉ biết hít một hơi thật sâu khi nghe những lời này, cũng may món xào không nóng lắm nếu không nhất định mặt mình sẽ đỏ như gà chọi.
Không thèm để ý đến mấy lời nói linh tinh của Hoắc Hiên, xúc món ăn ra đĩa sau đó ra lệnh cho Hoắc Hiên đi xới cơm.
Đối với khả năng nấu nướng của bản thân, mình luôn tự tin, nhìn Hoắc Hiên ăn những món mình tự tay làm, đột nhiên cảm thấy hạnh phúc đã ở rất gần mình.
"Xin hỏi cô nương Trần Quả, có phải cô định nắm lấy dạ dày của tôi rồi dần dần tiến tới tóm lấy trái tim tôi sao?" Sau khi Hoắc Hiên chiến đấu xong miếng cuối cùng thì cười ấm áp hỏi mình.
"Ơ? Tôi còn tưởng đã tóm được trái tim Hoắc tiên sinh rồi chứ." Mình cố tình nghiêng nghiêng đầu giả ngủ hỏi.
"Đúng, trái tim của anh đã sớm bị em tóm được rồi."
Nhìn gương mặt Hoắc Hiên khôi ngô, nụ cười ấp áp, đột nhiên mình cảm thấy tràn đầy năng lương, mình đã đủ dũng khí để đối mặt với người đàn bà mà mình căm hận —— mình sẽ trả lại cái tát còn thiếu năm xưa.
"Không biết bây giờ cô nương Trần Quả muốn sắp xếp cho tôi làm gì tiếp theo đây?" Hiên Hiên hiếm khi nghịch ngợm tinh quái như vậy, còn liếc mắt đưa tình với mình nữa.
"Bây giờ. . . . . ." Mình cố ý trầm tư một chút, "Hoặc là ngủ trưa, hoặc là chơi trò chơi?"
". . . . . .Một mình sao?"
"È hèm, vậy anh muốn sao đây?"
"Còn em? Hôm nay em không định ăn thịt anh sao!"
Muốn, chỉ nghĩ đến thôi tay chân đã ngứa ngáy rồi. Nhưng mà mình phải hưởng thụ cái cảm giác được đánh người trước đã.
"Em ư. . . . . ." Mình cười ngọt như mật đùa giỡn cằm Hoắc Hiên, "Bây giờ em sẽ lên xe Trần Mạch cùng nhau về nhà họ Trần để tham dự liên hoan."
". . . . . ."
Bây giờ nhà họ Trần ngoài trưởng họ ra thì còn ông bà nội mình, hai người con gái cùng con rể, một người con trai là —— cha mình.
Trần Mạch là muốn về nhận tội trước nên chở mình về nhà họ Trần. Từ nhỏ ba mình thương Trần Mạch nhất, cho nên lần này anh họ rất thông mình xin cha mình cùng đi với anh họ về gặp ông bà nội, ông bà ngoại, nói giúp anh họ vài câu.
Tuy nói là thứ bảy nhưng hai bác và dượng đều không có ở nhà, chỉ khi nào gần bắt đầu liên hoan thì mọi người đến. Lần này liên hoan chắc rất lớn, thứ nhất vì cái tên phản nghịch Trần Mạch cũng chịu trở về, thứ hai là vì hiếm khi mọi người được gặp nhau đầy đủ một chỗ thế này. Nghe nói dì bảy thím tám cũng đến, họ đều ngang tuổi với bọn mình.
Trần Mạch vừa về đến nhà họ Trần đã sống chết lôi kéo cha mình cùng vào thăm hỏi ông bà, cũng đã hai ba tiếng đồng hồ quỳ trong đó vẫn chưa ra. Cậu bé đáng thương, mong chúa phù hộ cho anh họ, Amen! (Trần Mạch đau buồn phẫn nộ: Trần Quả em có thể có chút thành ý được không? Rõ ràng là em cũng không tin vào chúa, còn Amen cái gì hả?)
Vì thế cả căn phòng rộng như vậy chỉ còn lại hai người.
Mình cố tình ngồi ở phòng khách xem TV, chờ người kia chủ động ra gặp mình. Ngư