80s toys - Atari. I still have
Đàn Ngọc Giai Nhân

Đàn Ngọc Giai Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322285

Bình chọn: 7.5.00/10/228 lượt.

Mặt tường màu hồng, con đường

dài và hẹp, cho dù chạy trốn thế nào đi nữa, cũng không thể chạy ra khỏi hành

lang dài quanh co uốn lượn này.

Cả người ướt đẫm, gần như

chạy như điên để thoát khỏi đoạn đường này!

Liều mạng thở dốc, thân thể

nhỏ nhắn mới sáu, bảy tuổi giật mình sợ hãi, hướng đi đâu? Lối ra ở đâu? Ở đâu

mới có thể tìm ra lối thoát khỏi mê cung này?!

Giương mắt nhìn phía trước,

xuất hiện một bức tường màu đỏ thẫm, khá là khác so với những bức tường khác,

thân thể nhanh chóng phóng về phía bức tường.

Đang định rẽ vào một ngả

khác, chợt, người bên cạnh kéo bàn tay nhỏ bé lại!

“A! Buông ra… buông ra…”

“Đừng sợ, là ta, sao vậy?”

Sắc mặt xanh mét, gương mặt nhỏ bé sững lại, tựa như không dám tin cuối

cùng cũng gặp được người quen.

“Đi đâu vậy? Sao cả người ướt sũng thế này?”

Những câu hỏi liên tục ập đến, làm cho gương mặt cứng đơ không thể giấu hết

nỗi hoảng sợ, thỉnh thoảng vẫn nhìn về phía sau.

“Đã xảy ra chuyện gì? Ai đang đuổi theo ngươi?”

Muốn mở miệng nhưng nỗi hoảng sợ quá độ cùng thể lực đã tiêu hao gần hết,

thở gấp kinh ngạc đến mức không nói ra lời!

“Cổ sao lại…” Chỉ thấy gương mặt nhỏ bé trước mắt sợ hãi hết sức, trên cổ

vẫn còn một dấu tay đỏ rất rõ ràng!

“Aaaaaaaa…”

Tiếng bước chân ngày càng đến gần, rất nhẹ, rất nhẹ, hơi thở này, tiếng

bước chân này, nghe thấy, chính là nghe thấy, đối phương đang đuổi đến!

“Sơ… Sơ…” Đối với đôi mắt gần như không phân cao thấp cùng mình, đôi tay

nhỏ nhắn kinh hoảng nắm lấy đối phương, gào thét lên cái tên khó nói hết!

Lúc này, một thiếu niên mười sáu. Mười bảy tuổi mặc hoa phục, trên người

toàn là trang sức màu vàng kim hoàng gia, làm cho vải vóc, y phục trên người

hắn trở nên sang trọng hơn cả nữ tử, nhẹ nhàng phiêu dật hơn cả nữ tử, nhưng

loại toát ra phong thái tuấn nhã mà chỉ thiếu niên mới có được, cả người đều là

châu báu vàng bạc, có thể nhìn thấy được thân phận của người mang.

“Tam hoàng tử, âm thanh truyền đến từ bên kia.” Người đi theo nói.

“Nhìn những vết mờ này, hẳn là hướng chạy đi.”

“Bên kia là công viên Nghênh Phúc, hôm nay Thái tử chiêu đãi người nhà họ

Tô ở đó!”

“Người của Tô gia? Tô gia – một trong tứ đại gia tộc?” Hình như năm ngoái,

hoàng huynh vừa mới phong thứ nữ của Tô gia làm trắc phi.

“Nghe nói là con trai lớn của Tô gia vừa trở về từ Đông Vực, thái tử đặc

biệt mở buổi tiệc tẩy trần, muốn nghe chuyện lạ từ chuyến du ngoạn.”

“Con trái lớn của Tô gia!” Lược hết những từ ngữ không liên quan đến.

"Ta nhớ Tô gia có hai nữ nhi, bốn nam tử, đứa con trai cuối cùng chỉ mới

sáu, bảy tuổi?”

“Đúng, nghe nói hôm nay cũng tới, có cần phải…”

Người đi sau vừa định mở miệng, lại thấy chủ nhân đưa tay ra hiệu, sau đó

từ phía trước có ba người bước đến.

“Tô Đông Lăng, nghe nói ngươi đi xa trở về, nói vậy chuyến đi này cũng tăng

lên không ít kiến thức rồi.” Đối với người phía trước, thiếu niên đẹp đẽ sang

trọng mở miệng chào hỏi trước.

“Sao dám so sánh với Tam hoàng tử trước mặt đây.” Con trai lớn của Tô gia –

Tô Đông Lăng cười khoanh tay làm lễ.

Cao, Đoạn, Lục, Tô là tứ đại gia tộc, đều là võ lâm thế gia, thời chiến

tranh hợp lực tương trợ triều đình, cho nên rất được coi trọng.

“Hai vị tiểu huynh đệ này, có lẽ cũng là niềm kiêu hãnh của Tô gia?” Huynh

đệ của Tô gia, thiếu niên mặc hoa phục chỉ mới gặp được con trai lớn và con

trai thứ ba.

“Đông Lăng xin được giới thiệu, đây là nhị đệ Tô Vân Tinh, đây là đệ đệ nhỏ

tuổi nhất Tô Thiếu Sơ.”

Hai người thiếu niên, một mười hai, một mười sáu, hai người đều chững chạc

chắp tay trước vị hoàng tử trước mắt, không vì nhìn thấy người của hoàng tộc mà

bối rối.

Anh em họ Tô đều có dung mạo tuấn nhã, mà Tô Thiếu Sơ nhỏ nhất, lại sở hữu

đôi môi hồng, gương mặt thanh tú, trán cao, đôi mắt đen nhánh, dù còn nhỏ tuổi

nhưng đã nhìn ra được phong thái xuất chúng.

Vẻn vẹn, thiếu niên cao quý lập tức biết được, dung mạo và cả thân hình

này, chính là đứa trẻ mà vừa rồi thuộc hạ của hắn để chuồn mất, thì ra đứa bé

vừa bướng bỉnh trừng mắt với hắn, làm cho người ta trong nháy mắt vẫn nhận sai

chính là người của Tô gia, bây giờ thoát thân rồi, có thể phiền toái một chút.

Chẳng qua là, dường như có chỗ nào đó không đúng lắm, cũng là một ánh nhìn

nghênh về hướng hắn, nhưng lại có chút gì đó không giống với ban nãy; rõ ràng

cũng là dung mạo này, thân hình này, quần áo cũng không hề thay đổi, nhưng vẫn

có gì đó không giống!

“Tam hoàng tử, chúng ta đang muốn ra mắt Thánh thượng, có muốn đi cùng

không?”

“Không cần, bổn hoàng tử đang có chuyện quan trọng.”

“Vậy ba huynh đệ chúng ta đi trước một bước.” Tô Đông Lăng nói xong, dẫn

hai người em đi xa.

Khi tiểu thiếu niên đi ngang qua hắn, cái va chạm thật ngắn ngủi, hai đôi

mắt có một giây phút ngắn ngủi chạm vào nhau, đôi đồng tử của thiếu niên sang

trọng bỗng trở nên sắc bén, bởi vì cả người tiểu thiếu niên đang rất khô ráo!

Thân thể nhỏ nhắn né được một kiếp, nhưng vì hoảng sợ quá mức và nước lạnh

mùa đông, chẳng những bị bệnh mà còn rơi vào trạng thái nguy hiểm!

Chỉ nghe được tiếng khóc thút thít