
y có thể hợp tác vui vẻ.”
Tử Tề kinh ngạc.
Tử Hào chau mày.
Những người khác ngạc nhiên.
“Lâm... Hiểu Khiết?” Joe trọc đầu bất ngờ.
Đúng lúc này, thư ký đi vào, kéo mọi ánh mắt ra cửa, “Chủ tịch, cô Lâm Hiểu Khiết đến rồi!”
Cao Quốc Thành gật đầu, “Mời cô ấy vào!”
Tử Tề chờ đợi...
Hiểu Khiết mặc vest, mang cao gót, đĩnh đạc xuất hiện. Cô đưa mắt một lượt, mỉm cười, “Lâu rồi không gặp! Tôi là đại diện của Hoàng Hải, Lâm
Hiểu Khiết. Xin được chỉ bảo thêm!”
Cả phòng họp lặng ngắt. Sự xuất hiện đột ngột của cô khiến cho tất cả phải bàng hoàng.
Phòng trà nước, người của phòng kế hoạch xúm lại náo nhiệt bên Hiểu Khiết.
Ngải Lâm lên tiếng: “Hiểu Khiết, bao lâu rồi, không ngờ cô đã trở thành giám đốc dự án của Hoàng Hải, lợi hại quá!”
Paul tiếp lời: “Đúng thế! Quá giỏi! Có cơ hội giới thiệu tôi đến Thượng Hải nhé.”
Hiểu Khiết vui vẻ: “Các bạn hình như không thay đổi mấy.”
“Còn anh? Anh có thay đổi không?” Giọng của Tử Tề đột nhiên vang lên khiến mọi người giật mình, quay lại nhìn anh.
“Hi!” Hiểu Khiết chào.
“Hi! Lâu rồi không gặp.”
Chào hỏi xong, không khí bỗng chìm vào im lặng.
“Đi thôi, đến giờ rồi.”
“Lát nữa nói chuyện tiếp nhé Hiểu Khiết.”
Mọi người biết ý, lần lượt tản đi.
Tử Tề và Hiểu Khiết đứng đối diện nơi ban công, trên tay mỗi người là một tách cà phê.
“Không ngờ đại diện của Hoàng Hải là em. Em đến Hoàng Hải từ bao giờ
vậy? Sau khi rời Anh sao không quay về Hải Duyệt?” Tử Tề dừng lại ngần
ngại, rồi lại hỏi, “Em đến Thượng Hải là vì Thang Tuấn?”
“Dừng dừng dừng. Nhiều câu hỏi như thế, em phải trả lời câu nào
trước?” Hiểu Khiết phải ngắt lời trước một loạt câu hỏi của anh, “Nói về lý do đến Thượng Hải trước, một phần là vì Thang Tuấn, nhưng nguyên
nhân quan trọng nhất là... Ai cho anh trả 100 vạn Nhân Dân tệ thay em?
Số tiền em nợ vào đêm WIP ấy thì chỉ có thể trả từ từ thôi.”
Tử Tề cười trừ, “Em phát hiện ra rồi? Thảo nào tờ chi phiếu đó mãi không thấy Hoàng Hải thanh toán.”
Hiểu Khiết cũng cười.
Tử Tề mừng thay cô: “Em ở Hoàng Hải sống tốt, anh yên tâm. Giai Nghi nhất quyết không cho anh biết tình hình của em.”
Hiểu Khiết hơi áy náy, “Là em bảo Giai Nghi không được nói với anh là em đã rời Anh.”
“Chẳng phải đã nói làm bạn bè sao, bạn bè không được biết tình hình của em à?”
Hiểu Khiết lúng túng, “Sorry. Đối với em thì gặp anh vẫn cần chút thời gian để trấn tĩnh.”
Tử Tề không muốn bức cô, cố tỏ vẻ tự nhiên, “Được rồi, không sao. Anh chỉ là... vẫn lo cho em.” Rồi uống một ngụm cà phê, che giấu sự yếu
đuối.
“Em ổn, anh đừng lo.”
“Ừ, anh nhận ra mà, không chỉ ổn mà còn ngày càng mạnh mẽ, trưởng
thành hơn.” Anh nhìn cô từ đầu tới chân, cả người cô toát lên một vẻ
chín chắn đầy nữ tính.
Hiểu Khiết cười: “Ha ha, thật ạ? Em cũng nghe nói mối quan hệ giữa
anh và Bạch Quý Tinh tiến triển rất tốt, em cũng mừng cho anh. Với tư
cách là một người bạn, chúc mừng hai người.”
“Cảm ơn lời chúc phúc của em. Anh và Quý Tinh, hiện tại vẫn chỉ là bạn.”
Hiểu Khiết trêu chọc: “Vậy sao? Thật đáng tiếc. Nếu gạt tình cảm riêng đi, em vẫn thấy hai người đẹp đôi.”
Tử Tề làm bộ bi thương, trêu đùa: “Em nghĩ thoáng thật! Anh đau lòng quá!” Khiến Hiểu Khiết cười mãi.
Anh mời: “Tối nay đi ăn cơm với anh nhé?”
Hiểu Khiết nheo mắt, “Cá nhân mời?”
Tử Tề lập tức đính chính, “Vì công việc, anh muốn thảo luận về La Vanne.”
Hiểu Khiết vui vẻ giơ tay ra hiệu “OK”.
Giữa hai người đã không còn khúc mắc.
Thang Mẫn ngồi trong văn phòng, chuyên tâm xem công văn. Có tiếng gõ
cửa, cô ngẩng lên. Thang Tuấn vội vội vàng vàng đi vào, “Tại sao chị lại cử Hiểu Khiết đi Đài Bắc? Chị biết rõ mối quan hệ giữa cô ấy và Tử Tề
khó xử thế nào mà.”
Thang Mẫn điềm tĩnh: “Chính vì biết nên mới cố tình cử cô ấy đi.”
“Chị có ý gì?”
Thang Mẫn đáp: “Xét về công, Hiểu Khiết hiểu rõ cách thức làm việc
của Hải Duyệt, tại Đài Bắc cũng có quen biết, cô ấy đương nhiên là lựa
chọn tốt nhất để thay mặt Hoàng Hải.”
Thang Tuấn hỏi tiếp: “Vậy xét về tư?”
“Về việc tư, lúc đó chị không từ chối điều kiện trao đổi mà Đổng sự
Tăng đưa ra, muốn em và Sở Sở bên nhau. Hiện tại Đổng sự Tăng đang chằm
chằm vào Hiểu Khiết, muốn tìm cơ hội bóp chết cô ấy. Chị điều Hiểu Khiết đi là muốn bảo vệ và phân tán sự chú ý của Đổng sự Tăng. Em nói xem, có nên không?”
Thang Tuấn mới vỡ lẽ, “Thì ra là vậy. Em xin lỗi chị, là em hiểu nhầm.”
Thang Mẫn che giấu tình cảm sâu dưới đáy lòng, nhàn nhạt mở miệng:
“Em là em chị, đương nhiên chị sẽ bảo vệ người mà em muốn bảo vệ.” Cô mở tài liệu, một tay day thái dương, cố nhịn cơn đau, tiếp tục, “Gần đây
dự án xây dựng trung tâm thương mại hai sắp kết thúc rồi, trong vòng nửa năm sẽ chính thức bắt đầu sử dụng, sau này còn vấn đề mời nhà cung cấp
nữa.”
Thang Tuấn nhìn dáng vẻ vất vả của Thang Mẫn, bất giác gọi: “Chị.”
“Ừ?”
Anh lấy dũng khí: “Chị dọn về nhà đi.”
Thang Mẫn bất ngờ, ngẩng lên nhìn anh.
Thang Tuấn nói: “Cho dù thức khuya làm việc cũng có em cùng nghĩ với
chị, hai người chắc chắn sẽ nhanh hơn một người. Tối đến đói bụng sẽ có
chú Chu làm bữa ăn đêm. Ngày ngày chú ấy phải chạy đ