Snack's 1967
Đẳng Cấp Quý Cô

Đẳng Cấp Quý Cô

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325242

Bình chọn: 10.00/10/524 lượt.

i chạy lại đưa canh

cho chị, chị đành lòng?”

Thang Mẫn cảm động.

Thang Tuấn đang mong chờ cô đồng ý.

Tâm trạng Thang Mẫn trở nên nhẹ nhõm, cuối cùng cô gật đầu, nở nụ cười ấm áp.

Buổi tối, Thang Mẫn và Thang Tuấn ngồi bên bàn ăn, Châu Văn bê thức

ăn đặt trên bàn, hân hoan: “Hai người đợi một lát, còn hai món.” Trên

bàn đã bày năm sáu món.

Thang Mẫn lên tiếng: “Đủ rồi chú Châu, chúng ta cũng chỉ có ba người, ăn không hết đâu.”

Châu Văn cười sung sướng. “Không nhiều không nhiều. Đại tiểu thư hôm

nay dọn về nhà, một việc vui thế này đương nhiên phải ăn mừng thật to

mới được!” Nói rồi, ông lại đi vào bếp.

“Lẽ ra chị nên dọn về nhà từ lâu mới phải, xem chú Châu vui vẻ thế nào kìa.” Thang Tuấn nói.

Thang Mẫn chưa trả lời, ngoài cửa đã có tiếng chuông, “Ai lại đến giờ này nhỉ?”

Thang Tuấn lấy làm lạ: “Để em đi xem sao!”

Thang Tuấn đứng dậy mở cửa, vô cùng bất ngờ vì người đứng ngoài là Sở Sở, “Sao em lại đến đây?”

Cô mỉm cười: “Hi! Em nghe nói hôm nay giám đốc Thang dọn về nên muốn đến chúc mừng!”

Thang Mẫn bước tới, nhìn thấy là Sở Sở bèn chào hỏi lạnh nhạt, “Vẫn

chưa ăn phải không? Cô ở lại dùng cơm, chú Châu nấu rất nhiều món tủ.”

Sở Sở mỉm cười đi vào.

Ba người ngồi quanh bàn ăn, Châu Văn đứng bên phục vụ.

Sở Sở đưa một chai rượu vang: “Giám đốc, đây là chai rượu vang Bordeaux 86, em lấy từ tủ rượu của bố em.”

Thang Tuấn kinh ngạc: “Vang Bordeaux 86 là loại ngon nhất, giá của chai rượu này không rẻ đâu.”

Thang Mẫn đáp: “Sở Sở khách sáo rồi.”

Sở Sở dẻo miệng, “Đâu có! Giám đốc là chị của Thang Tuấn, cũng giống

như chị gái em. Giám đốc có chuyện vui, em đương nhiên phải mừng thay

cho giám đốc rồi!”

“Nếu uncle biết chai rượu này bị chúng tôi uống nhất định sẽ không vui đâu. Tôi không muốn uncle hiểu nhầm.”

Với lời ám chỉ của Thang Mẫn, Sở Sở và Thang Tuấn đều nhận ra ý tứ sâu xa.

Thang Tuấn tiếp lời: “Đúng thế! Uncle không nỡ uống, nếu biết chúng ta uống trộm thì có vẻ không hay ho lắm.”

Sở Sở cam đoan: “Yên tâm, em sẽ chịu mọi tội lỗi, không làm mọi người khó xử đâu!”

Thang Mẫn mỉm cười trang nhã, “Tấm lòng của em tôi hiểu. Người đến

nhà là khách, chú Châu, chú mở giúp chúng tôi chai vang Burgundy 69 đi.”

“Vâng, đại tiểu thư.”

Thang Mẫn nói: “Cảm ơn chú. Mọi người mau ăn đi! Ăn nóng mới ngon.”

“Vâng ạ.” Sở Sở gắp một miếng, “Thang Tuấn, cá anh thích ăn nhất này.”

“Cảm ơn em. Không phải gắp cho anh, em cũng ăn đi.” Thang Tuấn không

hề muốn nhận sự chăm sóc của Sở Sở, nhưng vì lịch sự, đành miễn cưỡng.

Sở Sở nhiệt tình: “Đưa bát đây em lấy canh cho!”

Thang Tuấn cười gượng, đưa bát ra, “Có ăn tôm không? Anh bóc cho em một con.”

Nét mặt Sở Sở bỗng trở nên khó coi.

Thang Mẫn lên tiếng: “Sở Sở bị dị ứng hải sản, hồi nhỏ một lần ăn phải tôm, phải gọi xe cấp cứu, em quên rồi à?”

Được Thang Mẫn nhắc, Thang Tuấn mới lúng túng nói: “Đúng rồi, suýt nữa em quên mất.”

Sở Sở lắc đầu, ý không bận tâm lắm, nhưng lúc không ai để ý, cô vẫn khó giấu nổi thất vọng.

Ăn cơm xong, Sở Sở và Thang Tuấn cùng vào phòng của anh. Sở Sở nhìn

thấy một con rối đã phai màu, đổ kềnh trên giá sách, lập tức đi tới dựng lên, “Thang Tuấn, sao anh có thể đối xử với nó như vậy?”

“Hả? Cái gì?” Thang Tuấn ngơ ngác.

“Chính là nó đó.” Sở Sở chỉ vào con rối nhỏ.

“Nó hả, làm gì mà ngạc nhiên thế, có chuyện gì?” Thang Tuấn ngạc nhiên.

“Mặt nó bị mài hết rồi.”

“Đây là món đồ chơi hồi nhỏ, cũ đi cũng là bình thường.”

“Tại sao anh không trân trọng chút nào những kỷ vật thơ ấu của chúng ta?”

“Anh chẳng nhớ nữa rồi, nếu không phải cứ bắt anh giữ con rối này thì khéo anh cũng vứt đi từ lâu.”

“Đó là lần đầu tiên chúng ta cùng làm phù dâu phù rể, sau đó cô dâu

chú rể tặng chúng ta hai con rối này, mỗi người một con. Em còn nghĩ một ngày, chúng sẽ lại được bên nhau cơ.”

Thang Tuấn không biết phải nói sao với cô: “Sở Sở, thực ra như bây

giờ được rồi. Hơn nữa, hai con rối xa cách nhau đã lâu, có lẽ không còn

thích hợp bên nhau nữa.”

“Nhưng hai con rối này vốn dĩ không nên xa nhau. Không phải ư, Thang Tuấn?” Sở Sở không hiểu, ánh mắt cô tràn ngập màu hồng.

Thang Tuấn không đáp lại.

Đài Bắc, trong căn phòng sang trọng của một khách sạn cao cấp, Hiểu

Khiết mặc vest bước vào, vừa đi vừa cởi giày cao gót, vứt túi xuống,

tháo trang sức xuống, mệt mỏi nằm bò ra giường.

Cô lăn qua lăn lại, lôi điện thoại ra, toàn là tin nhắn rác, không có tin nhắn nào của Thang Tuấn cả, “Thang Tuấn thối, đến một tin nhắn cũng không thèm gửi cho mình.”

Cô quay sang thỏ Peter đầu giường, kéo nó lại, nhéo nhéo tai nó chất

vấn: “Peter, mày có thấy gần đây Thang Tuấn rất lạ không? Rất lạ đúng

không?! Không thèm để ý đến người ta, gửi tin nhắn cũng không trả lời,

ăn cơm cũng không gọi đi cùng. Thật đáng ghét.”

Cô lầm bầm than thở, chợt có tiếng chuông cửa. Hiểu Khiết đặt thỏ Peter xuống, thắc mắc đi mở cửa.

Người đứng ngoài làm cô sững sờ - Giai Nghi với bụng bầu to tướng, mỉm cười rạng rỡ, còn xách theo một chiếc túi nhỏ.

“A.” Hiểu Khiết sung sướng ôm chầm lấy Giai Nghi, nhưng giữa cả hai

lại bị chặn bởichiếc bụng, hai cô nhìn nh