
Anh vừa nói, vừa kéo chiếc va li ra, lại giúp cô lôi chiếc giày.
“Lên xe đi.” Thang Tuấn xách hành lý cho vào cốp xe.
Hiểu Khiết ngạc nhiên, sao anh làm những chuyện này một cách tự nhiên vậy, “Đừng nói là anh đợi ở đây từ sớm nhé?”
Thang Tuấn dịu dàng mỉm cười, “Yên tâm đi, anh có kiểm tra số hiệu
chuyến bay mà. Chào mừng em trở về.” Anh mở cửa xe cho Hiểu Khiết.
Cô lên xe, “Đi đâu đây?”
“Đi lòng vòng.” Thang Tuấn nhấn ga, lái về phía trước.
Gió khẽ thổi, từng đàn bồ câu tung bay. Trên bãi cỏ, rất nhiều người
tổ chức dã ngoại, các bạn nhỏ vui vẻ chạy qua chạy lại, không khí vô
cùng thanh bình.
Hiểu Khiết và Thang Tuấn mỗi người cầm một hộp bỏng ngô, ngồi ở ghế
dài trong quảng trường. Hiểu Khiết thả bỏng ngô xuống đất, chim bồ câu
bu lại tranh nhau ăn.
“Nhiều bồ câu thế này, em cứ thấy như đang tại Anh.” Cô nói.
Thang Tuấn ngẩng lên nhìn bầu trời, vui vẻ: “Ừ, thời tiết đẹp thế này, em muốn vận động chút không?”
Hiểu Khiết thích thú, mỉm cười đáp: “Được thôi.”
Anh kéo cô dậy, chạy tới quầy bán diều gần đó, mỗi người mua một chiếc.
Hiểu Khiết cầm con diều chạy trước, con diều từ từ bay cao.
Hiểu Khiết cười: “Lâu lắm rồi không thả diều, lần cuối cùng là khi em học tiểu học.”
“Đây là lần đầu tiên anh thả diều.”
Hiểu Khiết kinh ngạc, “Không thể nào.”
Thang Tuấn nhìn cô, “Lần đầu tiên cùng thả diều với cô gái mình thích.”
Hiểu Khiết sửng sốt, cảm giác ngọt ngào lan tỏa trong tim, hạnh phúc hóa ra lại gần đến vậy.
Họ đều hiểu trong lòng đối phương nghĩ gì.
Hiểu Khiết ngại ngùng nhìn đi chỗ khác, chợt phát hiện hai con diều vướng vào nhau, “Chết rồi.”
“Đừng vội, em ra đằng kia. Không đúng, phải ngược lại.” Thang Tuấn hướng dẫn, cả hai cứ chạy vòng vòng trên bãi cỏ.
Dây diều càng lúc càng cuốn chặt vào nhau, hai con diều dính thành một, cùng bay cùng lượn.
Hiểu Khiết buồn bã, “Làm thế nào bây giờ?”
Thang Tuấn giơ tay về phía Hiểu Khiết, “Đưa cuộn dây của em cho anh.”
Anh cầm hai cuộn dây, dứt mạnh, dây đứt phựt.
“Anh làm gì vậy?”
Thang Tuấn nhìn con diều ở trên trời, thản nhiên cười, “Nếu chúng không muốn tách ra thì cho chúng ở bên nhau mãi mãi vậy.”
Hai con diều đứt dây theo gió bay lên, cao nữa, xa nữa…
Cánh diều bay mất mà trong lòng Hiểu Khiết lại phảng phất niềm vui.
Bốn mắt nhìn nhau, trong ánh chiều tà, thời gian như ngừng lại.
Thang Tuấn rạng rỡ, “Chúng tự do rồi, còn chúng ta?”
Gương mặt cô đỏ bừng lên.
Anh trìu mến hỏi: “Em còn nhớ những lời đã nói với nhau ở quán cà phê không?”
Hiểu Khiết thoáng hồi hộp.
“Anh nói chúng ta sẽ mãi là ‘đồng nghiệp’ và ‘đối tác’ tốt.”
Nét mặt cô hơi thay đổi, lo lắng Thang Tuấn sẽ lại thốt ra những lời trái với suy nghĩ của mình.
Anh chậm rãi, “Câu này, anh thấy không sai.”
Lòng cô như hụt hẫng, thất vọng.
Thang Tuấn tiếp tục: “Nhưng chỉ vậy thì chưa đủ, anh mong được bên em từng phút từng giây, bất kể gặp phải trở ngại gì đều được cùng em đối
diện. Hiểu Khiết, làm bạn gái anh nhé?”
Cuối cùng cũng chờ được giây phút này, cảm xúc trong cô giống hệt những gì
sách viết: Tôi là người hạnh phúc nhất trên thế giới! Hiểu Khiết cố kiềm chế sự xúc động, đột nhiên lại muốn hỏi: “Là tình yêu công sở rồi, được không anh?”
Thang Tuấn dịu dàng mỉm cười, “Trong công ty, chúng ta là đồng nghiệp, nhưng tan tầm thì em chính là của Thang Tuấn này.”
Hiểu Khiết chầm chậm gật đầu. Anh bước lên một bước, ôm cô vào lòng,
nhịp đập con tim và hơi ấm hòa vào nhau. Thang Tuấn cúi xuống đặt nụ hôn lên môi cô.
Hiểu Khiết nhắm mắt lại, ôm ngang người Thang Tuấn, chìm đắm trong khoảnh khắc ấy.
Những tia nắng cuối cùng lấp lánh trên cỏ, từng đàn bồ câu bay qua,
vòng tay họ vẫn ôm chặt, bóng đổ dài với niềm hạnh phúc lan tỏa.
Rời khỏi quảng trường, cảm thấy đói bụng, hai người rủ nhau đến nhà hàng thịt nướng.
Không gian tràn đầy tiếng cười nói ồn ào. Cả hai chọn một góc phòng,
nhìn nhau dựng nên một bầu không khí hạnh phúc như thuộc về thế giới
riêng, khác hẳn xung quanh.
Hiểu Khiết gắp một miếng thịt trên chảo, đút cho Thang Tuấn, “A –”
Thang Tuấn ngoan ngoãn há miệng, miếng thịt vừa vào miệng đã kêu oai
oái: “Nóng quá!” Ngậm miếng thịt mà nuốt không được, không nuốt cũng
không xong, bộ dạng đến buồn cười.
Hiểu Khiết chỉ vào khóe miệng anh: “Dính tương kìa anh.”
Thang Tuấn chưa kịp lấy giấy ăn thì Hiểu Khiết đã đứng lên, hôn sạch vết nước tương.
Thang Tuấn kinh ngạc. Hiểu Khiết chỉ nhún vai, thản nhiên tiếp tục nướng thịt, làm như không có chuyện gì.
Thang Tuấn tủm tỉm, không chịu lép vế. Anh gắp miếng thịt trên đĩa
định đút cho Hiểu Khiết. Cô quay đầu tránh, đôi đũa khua qua khua lại
trước mặt, nhất định muốn chạm vào miệng cô.
Nhân viên nhà hàng đi tới dọn đĩa, thấy Thang Tuấn và Hiểu Khiết, “Tôi vẫn nhớ hai người đấy, các bạn làm hòa rồi?”
Họ sững lại, xấu hổ bật cười.
Nhân viên nhà hàng đưa mắt sang Thang Tuấn, “Chúc mừng anh nhé, biến ‘bạn gái cũ’ thành bạn gái rồi.”
Thang Tuấn và Hiểu Khiết bỗng thấy ngượng ngùng, coi như thừa nhận.
“Yêu nhau lắm cắn nhau đau! Lần sau đừng chia tay nữa đấy.”
Nhân viên dọn đĩa đi, hai người nh