
ất định phải nói chuyện với cô ấy, tận mắt
nhìn thấy cô ấy không sao mới yên tâm.”
Bộ dạng thành khẩn hối lỗi của Thang Tuấn xoa dịu Đổng sự Tăng, ông
cũng hòa hoãn hơn. Thoáng phân vân, Đổng sự Tăng dẫn Thang Tuấn đến
trước cửa phòng Sở Sở, vẫn không quên gằnggiọng: “Ta chỉ muốn tốt cho Sở Sở nên mới để anh lên đây. Nếu anh dám làm cho Sở Sở đau lòng nữa thì
ta sẽ không tha cho anh đâu!”
Thang Tuấn gật đầu, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng cô. Sở Sở dựa vào đầu giường, thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thang Tuấn khẽ gọi: “Sở Sở, anh đến thăm em.”
Nghe thấy giọng Thang Tuấn, cô kinh ngạc quay lại. Thang Tuấn cầm hoa, nét mặt hối lỗi.
“Sở Sở.” Thang Tuấn tới gần cô.
“Anh đến làm gì? Tôi không muốn nhìn thấy anh!” Cô lạnh lùng.
“Em đã khá hơn chưa? Hoa tặng em, em thích nhất hoa hồng mà.”
Sở Sở quét mắt qua bó hoa hồng, hừ một tiếng, “Mang hoa cho tôi?
Giống đi viếng mộ nhỉ. Nhưng như thế cũng chẳng sai, Tăng Sở Sở trước
kia đã chết rồi.”
“Sở Sở, đừng nói linh tinh! Mấy ngày này em không nên vận động nhiều, cứ ở trong phòng nghỉ ngơi thôi, biết chưa? Em thế này làm anh lo lắng
lắm.”
Sở Sở nhấc chăn ra, bước xuống giường, cầm lấy bó hoa hồng trong tay Thang Tuấn, nhìn một lúc rồi vứt mạnh xuống sàn.
Thang Tuấn sững sờ.
Sở Sở cười lạnh, “Lo lắng? Chẳng qua là anh ân hận nên mới đến thăm
tôi, đúng chứ? Tôi không cần sự quan tâm đột xuất đó của anh, tôi đã
nghĩ kỹ rồi, tôi hoàn toàn không cần anh. Sự xuất hiện của anh chỉ làm
tôi nhớ đến sự ngu xuẩn và những đau khổ mà tôi phải chịu đựng trong
những năm tháng qua!”
Thang Tuấn lúng túng, thở dài: “Anh… Em nói đúng. Anh có lỗi với em,
nhưng anh lo lắng cho em thật lòng. Sở Sở, anh xin lỗi, là anh làm em
tổn thương!”
Sở Sở nhìn người con trai mình từng yêu say đắm đang đứng trước mặt.
Chỉ dùng hình thức cực đoan này cô mới giành được sự quan tâm của anh,
lòng càng thêm căm phẫn, “Nếu anh tới đây chỉ để nói những lời ân hận vô dụng đó thì không cần lãng phí thời gian nữa! Tôi không có ý định tha
thứ cho anh, bởi vì lời xin lỗi của anh không thể đáp lại nổi những tình cảm mà tôi đã phải trả giá trong hai mươi mấy năm qua! Nó cũng không
thể khiến cơ thể tôi khỏe mạnh trở lại. Sự bù đắp này quá rẻ mạt!”
Thang Tuấn mất hết mặt mũi, nhưng chỉ biết thốt lên: “Anh xin lỗi.”
Sở Sở càng điên tiết, “Đủ rồi! Điều tôi không muốn nghe nhất chính là lời xin lỗi! Tại sao anh phải xin lỗi tôi? Anh tưởng tôi sẽ chấp nhận
lời xin lỗi của anh, rồi chúc phúc cho anh, tha thứ cho anh, nhìn anh và Lâm Hiểu Khiết bên nhau vui vẻ? Anh đừng có mơ! Tôi sẽ không tha cho
anh và Lâm Hiểu Khiết!” Cô giẫm mạnh lên bó hoa trên sàn.
Thang Tuấn kinh ngạc, “Sở Sở, em…”
“Thế nào? Kỳ lạ hả? Tăng Sở Sở dịu dàng trước đây đã biến mất rồi,
bây giờ tôi điên cuồng thế này khiến anh sợ hãi phải không? Đây mới đích thực là Tăng Sở Sở! Tôi đã chịu đựng anh và Lâm Hiểu Khiết quá lâu
rồi!”
“Không, anh không sợ. Từ nhỏ em đã lớn lên cùng anh, anh hiểu em. Là anh có lỗi với em, cho nên em mới như vậy! Anh xin lỗi.”
Sở Sở tức giận: “Xin lỗi rồi lại xin lỗi? Nói cho anh biết, thực ra
chúng ta chẳng ai nợ ai, chuyện lá thư nặc danh là do tôi làm, nhưng tôi chẳng cảm thấy có lỗi chút nào!”
Thang Tuấn bỗng hoang mang, vô cùng kinh ngạc, “Thư nặc danh? Em… Tại sao em phải làm như thế?”
Sở Sở mím môi, căm giận bước lại từng bước, nhìn thẳng vào mắt anh,
“Tại sao? Bởi vì tôi không muốn chỉ mình tôi phải đau khổ, còn các người lại rất vui vẻ. Khi các người đang cười đang đùa, các người có nghĩ tới tôi? Có nghĩ tôi đang đau lòng lắm không? Trước tình yêu của hai người
tôi dường như trở nên rất hèn mọn! Tại sao tôi phải trở nên hèn mọn như
vậy? Chỉ vì tôi yêu anh cho nên mới tình nguyện hèn mọn như thế!” Cô gần như sụp đổ, nước mắt không ngừng tuôn trào, thốt lên những lời này mà
sắp phát điên.
Thang Tuấn ôm lấy vai cô, “Sở Sở! Sở Sở! Bình tĩnh lại đi! Là do em
nghĩ quá nhiều rồi, cứ thế nên mới thấy sự việc nghiêm trọng! Thật đấy!
Sở Sở, mặc dù tình cảm anh dành cho em không phải tình yêu, nhưng còn có tình thân, tình bạn mà!”
Một cái tát giáng lên gương mặt Thang Tuấn.
Sở Sở căm hận, lạnh giọng: “Tình thân? Tình bạn? Ai thèm những thứ
đó! Những thứ thối nát ấy sao không đem cho Lâm Hiểu Khiết? Dồn tôi tới
bước này anh vẫn không muốn từ bỏ Lâm Hiểu Khiết? Ngay nói một câu anh
không yêu cô ta để lừa tôi mà anh cũng không muốn. Thang Tuấn, tôi hận
anh!” Cô điên cuồng đấm vào ngực anh, thống khổ chửi mắng, “Tôi hận anh! Tôi hận anh! Thang Tuấn, anh là kẻ khốn nạn, tôi hận anh, Anh đi chết
đi! Anh và cô ta mới phải chết! Tại sao lại ép tôi?!”
Thang Tuấn mặc cô trút giận. Sở Sở đánh cũng rất mạnh, đẩy anh ngã ngồi.
Cô oán hận hét lên: “Thang Tuấn! Kể từ bây giờ, tôi không muốn làm
một Tăng Sở Sở hèn mọn nữa! Tôi sẽ không giả vờ phóng khoáng, bám lấy
anh bảo anh yêu tôi. Anh không yêu tôi cũng chẳng sao, tôi sẽ dùng cách
khác để khiến anh phải nhớ đến tôi! Tôi sẽ làm nhiều việc có lỗi với
anh, để anh phải hận tôi, để anh phải nhớ tới Tăng Sở Sở này!”
Thang Tuấn không biết phải