
a chút châm biếm, “Trợ lý Lâm vì mấy người mà quay
lại. Đây cũng chính là câu trả lời cho những ai muốn biết tại sao đấy!
Hiểu chưa hả?”
Không khí bỗng trở nên ngượng ngùng.
Tử Tề điềm tĩnh quay sang Hiểu Khiết: “In các số liệu về nhà cung cấp mà tôi cần khi nãy ra rồi gửi đến phòng làm việc cho tôi.”
Hiểu Khiết đáp: “Vâng.”
Dứt lời, Tử Tề quay người bỏ đi.
Hiểu Khiết nhìn theo bóng dáng đĩnh đạc đó, bất giác cảm động.
Trong văn phòng của giám đốc sáng tạo, Tử Tề ngồi sau bàn xem tài liệu. Một tập tài liệu đưa tới trước mặt, anh ngẩng lên.
“Tài liệu mà anh cần.”
“Để đấy được rồi.” Tử Tề tiếp tục cúi xuống ký tên lên văn bản.
Hiểu Khiết thắc mắc: “Tại sao anh lại nói giúp tôi.”
Tử Tề tiếp tục công việc, điềm nhiên đáp: “Tôi chỉ nói sự thật. Hơn
nữa, trong đội ngũ lưu truyền những tin đồn vô vị đó sẽ làm ảnh hưởng
đến tâm lý làm việc của em, tạo ra phiền nhiễu trong công việc, ảnh
hưởng đến hiệu quả!”
“Cảm ơn anh đã xử lý rất tốt.”
Tử Tề đặt một tập tài liệu đã ký xong trước mặt Hiểu Khiết, nheo mắt: “Muốn cảm ơn thì hãy giúp anh làm xong việc. Ngoài ra, đó cũng là mục
đích cá nhân! Thấy em vui vẻ, anh cũng vui theo.” Bất giác bật cười.
Nụ cười dịu dàng của anh khiến cô thoáng sững sờ.
Mãi chưa thấy Hiểu Khiết cầm tập văn bản, Tử Tề vung vẩy nó trước mặt cô. Hiểu Khiết định thần lại, nhận lấy. Quay trở về phòng làm việc, cô
lại bắt đầu luôn chân luôn tay.
Không biết tự lúc nào, trời đã sắp sáng.
Từ phòng in ấn đi ra, cô ngáp dài ngồi vào chỗ, tiếp tục làm việc.
Một lon cà phê đặt xuống. Cô ngẩng lên, Tử Tề mỉm cười rạng rỡ, trong
tay cũng là một lon cà phê: “Uống đi, nghỉ ngơi một lát.”
“Cảm ơn.” Cô mỉm cười, uống một ngụm.
Đặt lon cà phê xuống, Hiểu Khiết vươn vai. Nhìn đồng hồ, đã bốn giờ
đúng. Cô kinh ngạc: “Oa! Bốn giờ! Trời sắp sáng rồi phải không?”
Tử Tề nhìn ra ngoài cửa, vẫn là một màu đen sì, “Ừ, sắp. Khoảng nửa
tiếng nữa trời sáng, lại nhớ ngày trước anh cũng thức suốt đêm làm việc
với em.”
“Có việc đó à?” Hiểu Khiết nghi ngờ.
Tử Tề xếp lon cà phê của mình lên lon của cô. Hiểu Khiết hiểu ra, “À! Anh nói cái lần xếp tháp bia và chuẩn bị gian trưng bày chứ gì?”
“Ừ. Lúc xếp tháp bia có người uống say, lúc chuẩn bị gian trưng bày
người đó cũng ngủ như chết. Em…” Tử Tề soi Hiểu Khiết từ đầu tới chân,
trêu chọc: “Thực sự tiến bộ đấy! Giờ này vẫn còn tỉnh táo, còn làm việc
suốt đêm với anh được.”
Hiểu Khiết không cam tâm, phản bác: “Có phải mình em ngủ đâu, trong
gian trưng bày anh cũng ngủ còn gì? Chúng ta còn chẳng hiểu tại sao lại
bị paparazzi chụp ảnh nữa.”
Nói về chuyện cũ, cả hai bất giác đều không nhịn được cười.
Hiểu Khiết cảm khái, “Thời gian trôi nhanh quá, bây giờ em không còn
là tiểu thư tháp bia nữa rồi, cũng chẳng phải đi chuẩn bị gian trưng
bày. Mà anh cũng thay đổi rất nhiều.” Cô nhìn Tử Tề.
Tử Tề thắc mắc: “Thế à? Anh thay đổi chỗ nào?”
Hiểu Khiết uống thêm một ngụm, nghĩ một lát mới nói: “Rất lạnh lùng.
Tại sao anh lại tới Thượng Hải? Anh biết rõ quan hệ của em và nhà họ
Thang, tại sao còn giúp Đổng sự Tăng?”
Tử Tề trầm giọng: “Nếu như anh nói anh không giúp ông ta, anh đến là vì em, em có tin không?”
Hiểu Khiết không hiểu. Anh khẽ nhếch mép, lười giải thích. Nhìn đồng hồ, Tử Tề đột nhiên đứng lên, “Đi cùng anh!”
Hiểu Khiết ngơ ngác: “Nơi nào? Công việc vẫn chưa hoàn thành mà.”
“Đợi lát nữa về làm tiếp.” Tử Tề vội vàng kéo Hiểu Khiết.
Hai người ra ban công, hướng về phía chân trời xa xa, hít một hơi thật sâu.
“Phù, may vẫn kịp xem mặt trời mọc.”
Hiểu Khiết mỉm cười. Hai người dựa vào lan can đợi mặt trời.
Gió sớm mai se lạnh, Hiểu Khiết cầm lon cà phê, bất giác khẽ thu mình lại. Tử Tề để ý, bèn cởi áo, quan tâm khoác lên vai cô.
Anh cười: “Trước kia để lỡ cơ hội ngắm mặt trời mọc cùng em, cuối cùng cũng bù đắp được rồi.”
“Mặt trời ngày nào chả mọc, đâu phải là việc gì to tát, không cần quan trọng hóa như thế.”
Tử Tề nói: “Nhưng chính những việc không to tát này đã làm anh mất
hết cơ hội này đến cơ hội khác, mới có sự tiếc nuối ngày hôm nay.”
Hiểu Khiết cảm nhận được sự che chở chu đáo anh dành cho mình, sâu thẳm đáy lòng có chút rung động.
Tử Tề cẩn thận kéo áo khoác lại, ngăn gió giúp cô.
“Khi ở Đài Bắc, chúng ta đã bỏ lỡ lần ngắm mặt trời mọc trên núi
Dương Minh. Khi em rời Thượng Hải, anh không tìm thấy em. Khi em đang
đau khổ ở Anh Quốc, cơ hội ở bên lau nước mắt cho em anh cũng bỏ lỡ.” Tử Tề gạt nhẹ những sợi tóc dính trước trán Hiểu Khiết. Bốn mắt nhìn nhau.
Anh hứa rất chân thành: “Hiểu Khiết, cho dù trước kia thế nào, anh
hứa với em, tương lai nếu em cần, anh nhất định sẽ đến bên em. Anh đã nợ em quá nhiều, anh sẽ bù đắp từng thứ một. Anh không muốn lại bỏ lỡ bất
kỳ việc gì liên quan đến em nữa.” Anh chân thành, thốt ra những lời đáy
lòng.
Hiểu Khiết cảm động, thắc mắc: “Tại sao anh lại đối tốt với em như
vậy? Chúng ta… chúng ta đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa rồi.”
Tử Tề nhìn về xa xăm, buồn buồn: “Chẳng phải em hỏi anh đến Thượng
Hải có mục đích gì sao?” Anh dừng lại một chút, cơn gió lạnh làm áo anh