
Hải.
Nhưng cháu có một yêu cầu.”
Đổng sự Tăng khẽ chau mày, thầm cảnh giác: “Yêu cầu gì?”
Tử Tề bình tĩnh mà quả quyết, “Để công việc nhanh chóng đi vào quỹ
đạo, cháu hy vọng mình có quyền quyết định nhân sự trong phòng ban của
bản thân, nhân sự trong đội ngũ của cháu sẽ do cháu quyết định.”
Sở Sở nhìn Tử Tề, hơi tò mò.
Đổng sự Tăng gạt bỏ tâm lý đề phòng, thở phào gật đầu đồng ý, “Chỉ
cần có lợi cho công ty, cháu làm gì cũng được, chú sẽ không can thiệp.
Nếu cháu có thể đem một vài trợ thủ đắc lực ở Đài Bắc tới thì càng tốt.”
“Cảm ơn chủ tịch.”
Chỉ có Sở Sở cảm thấy đằng sau nụ cười của Tử Tề như có che giấu một bí mật.
Trong khách sạn mà Hiểu Khiết đang ở, cô ngồi trên sofa, nheo mắt nhìn người đối diện.
Tử Tề mỉm cười.
Hiểu Khiết bực bội: “Anh tìm tôi có việc gì? Chẳng phải đang giờ làm ư?”
Tử Tề vẫn tỏ ra ung dung, chậm rãi đáp: “Anh muốn mời em về Spirit Hoàng Hải làm trợ lý đặc biệt của anh.”
Hiểu Khiết sững sờ, lập tức trả lời: “Tôi từ chối.”
Anh đã sớm đoán sẽ có phản ứng, phớt lờ cầm tài liệu lên đưa cô.
Hiểu Khiết phát hiện đó là danh sách cắt giảm nhân viên, gồm Trịnh Phàm, Tố Tố, Tô Lợi… thì vô cùng kinh ngạc.
Tử Tề thản nhiên: “Nếu em không đồng ý quay lại, anh đành phải gửi cái này đến phòng nhân sự.”
Hiểu Khiết hơi bực bội, “Tôi trở lại hay không thì liên quan gì đến họ chứ? Sao anh có thể làm như vậy?”
Tử Tề cười: “Đương nhiên có liên quan. Anh không quen họ, chủ tịch
Tăng yêu cầu anh trong thời gian ngắn phải làm phòng kế hoạch marketing
đạt được thành tích nhất định, điều kiện ngặt nghèo như thế, sao có thể
làm việc cùng chứ đừng nói việc dẫn dắt? Trừ phi em đồng ý, nếu không
anh sẽ liên hệ để một số đối tác ở Đài Bắc tới Thượng Hải, mấy
người&sp;kiabuộc phải sa thải.”
Hiểu Khiết khó chịu: “Anh đang uy hiếp tôi bằng bát cơm của đồng nghiệp phòng kế hoạch marketing?”
“Em nghĩ như thế cũng được. Nhưng nếu như em không muốn, anh cũng
không ép.” Tử Tề đứng dậy, định lấy lại danh sách cắt giảm nhân viên,
“Trả danh sách cho anh, anh phải đem về công ty, còn liên hệ với người
bên Đài Bắc.”
Chỉ có điều Hiểu Khiết cứ chăm chăm giữ chặt không chịu buông. Tử Tề nhếch mép, biết mình sắp thành công.
“Tại sao anh cứ muốn tôi trở về Hoàng Hải?” Hiểu Khiết ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt của Tử Tề.
Tử Tề cũng không né tránh, “Bởi anh tới Thượng Hải chỉ vì em.”
Hiểu Khiết hít một hơi thật sâu, “Được rồi, tôi đồng ý.”
Tử Tề nở nụ cười đắc thắng.
Việc Hiểu Khiết trở lại Hoàng Hải, Tăng Sở Sở là người đầu tiên phản đối.
Trong phòng khách của nhà họ Tăng, Đổng sự Tăng, Sở Sở và Tử Tề ngồi
lại với nhau. Sở Sở không vui, tức giận trừng Tử Tề, “Chẳng dễ dàng gì
tôi mới đẩy được Lâm Hiểu Khiết ra khỏi Hoàng Hải, sao anh lại gọi cô ta về? Cả đời này tôi không muốn nhìn thấy cái mặt cô ta! Bố, bố đừng đồng ý.” Cô nắm tay Đổng sự Tăng, lắc qua lắc lại nũng nịu, “Con không thể
bình tĩnh làm việc trong một không gian với cô ta được.”
Đổng sự Tăng chau mày, nhìn Tử Tề, “Mặc dù chú đã đồng ý không can
thiệp vào việc sắp xếp nhân sự của cháu, nhưng chú muốn biết lý do cháu
tìm Lâm Hiểu Khiết về.”
“Lý do rất đơn giản, mục đích lớn nhất của cháu tới Spirit Hoàng Hải
là giành lại Lâm Hiểu Khiết từ tay Thang Tuấn.” Tử Tề kiên định hoàn
toàn không có ý nhượng bộ.
Sở Sở sửng sốt, mặc dù biết đây là sự thật nhưng vẫn chẳng cam tâm.
Đổng sự Tăng im lặng, Sở Sở lo lắng kéo tay ông.
Đổng sự Tăng nhìn Tử Tề, Tử Tề đáp lại bằng ánh mắt kiên quyết, ông
đành gật đầu: “Nghĩ kỹ thì Lâm Hiểu Khiết cũng là một nhân tài, nếu có
thể kéo cô ta về thì đó là một sự giúp đỡ lớn.”
“Bố!”
Đổng sự Tăng nhìn Sở Sở, lựa lời khuyên nhủ, “Con à, vị trí của con
và Lâm Hiểu Khiết đã khác rồi. Con là giám đốc dự án, cô ta là trợ lý
giám đốc, xét chức vụ, con là cấp trên, cô ta đã không thể uy hiếp con
nữa.”
Sở Sở chu môi: “Nhưng cứ thấy cô ta là con không vui.”
Đổng sự Tăng dỗ dành: “Công tác chuẩn bị cho Hoàng Hải 2 đang gấp
rút, hiện giờ chúng ta cần nhất là người thông thạo quy trình mời gọi
nhà cung cấp. Con phải nghĩ thoáng ra, đấy mới là phong thái của người
thắng cuộc.”
Tâm lý vẫn bất bình bực&sp;bội, nhưng Sở Sở không thể phản bác lại bố.
Bên nhà họ Thang, tất cả cũng khó hiểu trước quyết định quay lại Hoàng Hải của Hiểu Khiết.
“Tại sao phải về?” Thang Tuấn không rõ Hiểu Khiết suy nghĩ thế nào,
“Hiện nay trong Hoàng Hải đều là người nhà họ Tăng, em quay về chẳng
khác nào chui vào miệng cọp? Anh phản đối!”
Hiểu Khiết cười bất đắc dĩ: “Nếu em không về, bọn Trịnh Phàm sẽ bị
đuổi việc hết, đến lúc đó Hoàng Hải mới thực sự trở thành công ty nhà họ Tăng.”
“Anh vẫn cảm thấy không thỏa đáng.”
Mọi người đều trầm tư. Thang Mẫn chợt lên tiếng phá vỡ bầu không khí
yên lặng, “Thực ra, chị cảm thấy cũng không có gì không tốt.”
Thang Tuấn kinh ngạc. Thang Lan cũng gật đầu: “Mẹ cũng tán thành.
Hiểu Khiết quay về Hoàng Hải, chúng ta mới có cách để bảo vệ nhân viên
cũ, khiến nhà họ Tăng không thể muốn làm gì thì làm. Thang Tuấn à, về
chuyện công tư phân minh, con phải học tập Hiểu Khiết.”
Tha