Insane
Đẳng Cấp Quý Cô

Đẳng Cấp Quý Cô

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324751

Bình chọn: 8.00/10/475 lượt.

t Hoàng Hải mà xót xa thay.

Anh lầm bầm: “Nhất định anh sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ

Hoàng Hải, không ai có thể cướp đi nó!”

Hiểu Khiết cũng đứng lên, đưa mắt nhìn về Spirit Hoàng Hải.

Trong khoảnh khắc đó, tòa nhà vụt trở nên thật to lớn.

Đột nhiên điện thoại của Thang Tuấn đổ chuông, anh nhấc máy,

“Vâng, chú Châu, sao thế ạ? Cái gì? Chú bảo mẹ cháu làm sao? Được, cháu sẽ tới

ngay!”

Thang Tuấn vội cúp điện thoại, chạy ra đường vẫy taxi, nhanh

chóng kéo Hiểu Khiết vào xe.

Chiếc taxi phi tới cổng bệnh viện, hai người xuống xe, chạy

đến thang máy.

Thang Tuấn kéo Hiểu Khiết ra. Đúng lúc đó, thang máy phía bên

kia cũng mở, Thang Mẫn lo lắng xuất hiện.

Ba người nhìn nhau, mau lẹ hướng về phía phòng bệnh Thang

Lan.

Giường bệnh trống không, Thang Lan không nằm ở đó.

Hai chân Thang Mẫn mềm nhũn, không dám tin, Thang Tuấn nhanh

tay đỡ cô.

Thang Mẫn đau lòng nghẹn ngào nói: “Mẹ! Tại sao mẹ có thể…”

Bất chợt Châu Văn đỡ Thang Lan từ nhà vệ sinh ra, Thang Lan

vẫn rất yếu ớt, nhưng ánh mắt lại thật tinh nhanh.

Tất cả sửng sốt, sau đó mới biết hiểu lầm, lập tức sung

sướng.

Thang Mẫn và Thang Tuấn không kịp lau nước mắt: “Mẹ!”

Thang Lan hằm hằm, tức giận nhìn Thang Mẫn, phẫn nộ: “Cô làm

trò gì, còn mặt mũi gọi tôi là mẹ?”

Thang Mẫn kinh ngạc, ngơ ngác.

Thang Lan đau lòng: “Ta mới ngủ vài ngày đã làm mọi chuyện ra

cơ sự này? Đừng tưởng giấu được tôi? Chú Châu nói hết rồi!”

Châu Văn tỏ vẻ bất lực, thận trọng đỡ Thang Lan về giường,

kéo đầu giường lên cho bà.

Thang Tuấn, Hiểu Khiết và Thang Mẫn ngồi xuống xung quanh.

Thang Tuấn giải thích, “Không phải đâu, mẹ hiểu nhầm rồi.

Hoàng Hải như thế này là do con, con xin lỗi.”

Hiểu Khiết phụ họa: “Chủ tịch Thang, giám đốc rất vất vả, chị

ấy thậm chí còn…”

“Im miệng lại!” Thang Lan quát, tiếp tục trách mắng Thang

Mẫn, “Nhà họ Thang chúng ta bị vu cáo là trục lợi Hoàng Hải! Giá cổ phiếu tụt

dốc! Đầu tư nước ngoài rút vốn!”

Thang Mẫn nghiến răng hổ thẹn. Thang Tuấn và Hiểu Khiết không

dám lên tiếng nữa.

Thang Lan khổ sở: “Những việc này tôi không để tâm, cái khiến

tôi tức điên là tại sao cô định lấy Đổng sự Thái? Ông ta đáng tuổi làm bố cô!

Cô lấy ông ta làm gì? Định làm tôi tức chết hả?”

Hai mắt Thang Mẫn hoe đỏ, nghẹn ngào giải thích: “Không có sự

giúp đỡ về vốn của Đổng sự Thái, chúng ta sẽ mất Hoàng Hải. Sao con có thể trơ

mắt nhìn người ta cướp đi tâm huyết một đời của mẹ? Tuyệt đối không thể!”

Thang Lan dịu dàng nắm lấy tay cô, bà cũng rưng rưng: “Mẹ

tiếc công ty mà đành lòng hy sinh hạnh phúc cả đời con gái mẹ thì được?”

Thang Mẫn không dám tin vào tai mình, “Mẹ, mẹ thật sự coi

con…”

Thang Lan vuốt ve gương mặt cô, xót xa rơi lệ, “Con đương

nhiên là con gái của mẹ, là đứa con gái quý giá nhất nữa chứ. Thời gian

qua con vất vả rồi, để mẹ che chở con nhé? Không được gượng ép bản thân, không

được đem hôn nhân ra làm trò đùa, không được làm những việc ngốc nghếch khiến

mẹ đau lòng nữa.” Thang Lan ôm chặt Thang Mẫn vào lòng, hiền từ vỗ về cô, “Đồng

ý với mẹ con nhé?”

Nước mắt Thang Mẫn tuôn rơi không ngừng, cô thút thít: “Đương

nhiên con đồng ý, mẹ… mẹ…”

“Thế mới là con gái ngoan của mẹ chứ.”

Thang Tuấn và Hiểu Khiết cũng xúc động, Châu Văn cũng lặng lẽ

lấy khăn tay lau nước mắt.

Mẹ và con gái lau nước mắt cho nhau, nhìn đối phương nước mắt

đầm đìa, bất giác lại bật cười.

Thang Tuấn nhẹ cả người, “Vẫn là mẹ có cách thuyết phục chị.

Con mất bao nhiêu nước mắt nước mũi, dùng cả chiêu bài quỳ xuống mà chị vẫn

không thèm quan tâm đấy!”

Thang Mẫn lườm Thang Tuấn, cười hì hì.

Thang Lan mỉm cười nhìn Thang Tuấn, khen ngợi: “Con cũng vất

vả rồi, bị chị con đuổi đi vẫn quay về giúp sức giải quyết vấn đề phát sinh

trong lễ kỷ niệm, quả là cũng không dễ dàng!”

Thang Tuấn vô cùng kinh ngạc.

Thang Lan giải thích, “Những việc các con báo cáo mẹ đều nghe

thấy hết.”

Thang Tuấn mặt dày khen mình, “Con là con trai quý giá của mẹ

mà! Làm sao thua chị được.”

Thang Lan quét mắt từ trên xuống dưới Thang Tuấn: “Trước kia

cứ thấy gọi về làm việc là lại tót đi Anh. Lần này biết ở lại đối diện khó khăn

với chị, còn không nghĩ tới công lao của ai?” Thang Lan nhìn về phía Hiểu

Khiết.

Thang Tuấn ôm lấy vai cô, làm người ta xấu hổ.

Thang Lan lên tiếng: “Cảm ơn sự giúp đỡ của cháu, quả nhiên

cô không nhìn nhầm người. Cháu vất vả rồi!”

Hiểu Khiết cười gượng: “Không đâu ạ. Chỉ là, cháu rất tiếc vì

chủ tịch vừa tỉnh dậy đã phải đối diện với những nguy cơ trước mắt. Cháu rất hổ

thẹn, không biết phải giúp thế nào.”

Dường như Thang Lan đã sớm có quyết định, “Không phải lo, cô

đã nghĩ ra cách rồi!”

Tất cả đều kinh ngạc.

Thang Lan dứt khoát: “Lão cáo già họ Tăng đó muốn sở hữu

Hoàng Hải thì cho lão! Tưởng ta muốn làm việc lắm hả? Tôi đã muốn nghỉngơi từ

lâu rồi!”

Mọi người nhìn nhau.

Thang Mẫn lo lắng: “Mẹ đừng thế.”

Thang Tuấn góp lời: “Phải ạ. Mẹ cứ để bọn con nghĩ cách đi.”

“Mẹ đã quyết định rồi, các con không cần khuyên can!” Thang

Lan đưa mắt từ Thang Tuấn rồi lại sang Thang Mẫn, đau lòng vỗ ngực: “Một đứa

thì ép lấy Sở